Chương 370
Lam Ngọc Anh chột dạ nói dối, liếc về phía Hoàng Thanh Thảo như cười như không cười. Thật khiến cô sắp phát điên mà!
Hoàng Trường Minh dừng một chút, lại mở miệng, u oán nói: “Hôm nay mới thứ ba, còn ba ngày nữa!”
“Ừm, nhịn một chút rất nhanh sẽ qua thôi…” Lam Ngọc
Anh cắn môi.
“Tối thứ sáu em tới đi!” Hoàng Trường Minh nói: “Đừng ngồi taxi, anh không an tâm, ngồi đường sắt cao tốc đi! Đến lúc đó anh đến trạm xe đón em!”
Lam Ngọc Anh sắp cầm không nổi điện thoại nữa, nhìn thấy cảnh vật đang xẹt nhanh ở ngoài cửa sổ, chưa tới hai tiếng nữa cô sẽ tới Long Thành.
Nhưng vẫn không thể nói ra được, chỉ có thể mở to mắt nói doi.
“Tại sao không nói chuyện!” Hoàng Trường Minh không vui.
“Dạ được…” Cô đành phải lên tiếng.
Bên kia Hoàng Trường Minh tiếp tục nói gì đó, nhưng cô không nghe vào, điện thoại trong tay bị cướp đi.
Lam Ngọc Anh mở to hai mắt, nhìn thấy Hoàng Thanh
Thảo nhấn nút tắt máy, chấm dứt cuộc trò chuyện.
“Cô..” Cô há to miệng.
“Không sao đâu! Coi như là hết pin tắt máy đi!” Hoàng Thanh Thảo ném trả lại cho cô.
Lam Ngọc Anh: “…”
Lần nữa nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, dường như khoảng cách đang ngày càng gần hơn. Cô cảm thấy cực kỳ lo lắng, thậm chí không dám tưởng tượng, nếu như để Hoàng Trường Minh biết cô và Hoàng Thanh Thảo cùng nhau tới.
Hai giờ trôi qua rất nhanh, BMW màu đen đã tiến vào nội thành, dừng lại trước tòa nhà văn phòng nào đó.
Trước khi xuống xe, Hoàng Thanh Thảo nhíu mày cười với cô: “Ngọc Anh, cháu có tin không? Chút nữa vẻ mặt của Trường Minh nhất định rất đặc sắc.”
Lam Ngọc Anh chỉ có thể cắn môi.
Đi vào văn phòng, đã có người chờ từ sớm, trực tiếp dẫn bọn họ đi đến tầng cao nhất.
Đẩy cửa phòng họp ra, Lam Ngọc Anh cúi đầu đi theo sau cùng, giống như muốn cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Bên trong có không ít người đang ngồi, Hoàng Trường Minh ngồi ở vị trí chủ vị của bàn hội nghị. Khi nhìn thấy Hoàng Thanh Thảo đi tới cũng không hề kinh ngạc, đứng lên đi qua nghênh đón, nhưng khi đôi mắt sâu thắm nhìn lướt qua cô, thì lập tức ngu ngơ.
Lam Ngọc Anh lén nhìn nhìn vẻ mặt anh.
Ôi, đích thật là rất đặc sắc.
Đồng tử của Hoàng Trường Minh thậm chí còn nhìn cô chăm chằm hai lần, giống như đang xác nhận xem những gì mình nhìn thấy có phải là sự thật hay không.
Thoáng qua một cái anh đã trở lại dáng vẻ như bình thường.
Dù sao thì ở trong phòng họp còn có những nhân viên từ các bộ phận khác nhau của công ty đang nhìn, nên Hoàng Trường Minh phải duy trì phong thái lãnh đạo đầy uy nghiêm, môi mỏng khẽ cong lên, vươn tay ra đầy lịch sự.
“Tổng giám đốc Thảo!”