Chương 364
Lam Ngọc Anh nhìn thấy nơi nào đó của anh đã không thể miêu tả được, đành phải nói: “Ừm, để em đi mở cửa…”
Hoàng Trường Minh gật đầu, cứng ngắc đi vào trong phòng tắm để tắm.
Thay quần áo lại không kịp, bên ngoài lúc nào Hoàng Thanh Thảo cũng có thể gõ cửa tiếp. Cô nhìn quanh một vòng, đành phải lấy áo choàng tắm đặt cạnh gối choàng lên người, vừa buộc dây lưng bên hông vừa chạy về cửa trước.
Cửa chống trộm mở ra, quả nhiên Hoàng Thanh Thảo đang muốn đưa tay gõ cửa.
“Cô…” Lam Ngọc Anh gọi một tiếng.
Hoàng Thanh Thảo nhíu mày, xem như đáp lại, xách túi xách rồi bỏ giày cao gót đi vào trong, vẫn không quên trách móc
Cô: “Ngọc Anh, cháu cũng không có lương tâm, thật sự không được mà! Quên ai đã ngàn dặm xa xôi đưa cháu tới đây rồi hả?”
Lam Ngọc Anh cảm thấy xấu hổ.
Tối hôm qua, sau khi cô đến nơi này của Hoàng Trường Minh, cũng chưa từng gọi điện thoại nói với Hoàng Thanh Thảo một tiếng. Dường như cả ngày hôm nay cũng như thế, nói đến giống như có cảm giác vong ơn phụ nghĩa vậy.
“Sao mà nửa ngày không chịu mở cửa, hai người các cháu sờ mó gì nhau hả?” Lông mày dài mảnh của Hoàng Thanh Thảo cong lên.
Lam Ngọc Anh mất tự nhiên nói cà lăm: “Không, không có sở mó gì đâu ạ…
“Không có sao?” Hoàng
Thanh Thảo tiếp tục nhíu mày.
“Cháu chỉ vừa tắm xong… Lam Ngọc Anh dời mắt đi, không che giấu được vẻ chột dạ.
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, cô chạy đến chỗ cháu làm gì?”
Lúc cô bị Hoàng Thanh Thảo nhìn đến không ngẩng đầu lên được, Hoàng Trường Minh từ phòng ngủ đi ra.
Nhìn xem thì vừa tắm xong, tóc ngắn còn ướt, nhưng mặc quần áo gọn gàng. Trước đó, áo sơ mi bị cô cởi ra đã mặc vào rất gọn gàng, hai cánh tay đều để trong túi của quần dài, trên thân mang theo vẻ lạnh lùng.
“Ai bảo cháu dám cúp máy của cô chi!” Hoàng Thanh Thảo ôm cánh tay, lại chỉ vào đồng hồ treo tường: “Lại nói, lúc này mới mấy giờ chứ, giờ Hà Nội mới chỉ tám giờ ba mươi! Tổng giám đốc Hoàng, cháu có phải là người trẻ tuổi không vậy? Có thể sống về đêm được không hả?”
“Cô, cô nói vào chủ đề chính đi.” Hoàng Trường Minh tỏ vẻ đang rất kiềm chế.
“Không có việc gì thì cô không được tới à? Cô đói, còn chưa ăn cơm nữa!” Hoàng Thanh Thảo không e dè mà ngồi trên ghế sa lon, tự nhiên giống như nhà mình vậy, luyên thuyên nói không dứt: “Đồ ăn trong khách sạn khó ăn quá. Trong Long Thành này, cô lái xe cả ngày, cũng không thấy món gì cô nhìn vừa mắt Ngọc Anh, cháu đi nấu đồ ăn cho cô đi!”
Lam Ngọc Anh rót ly nước đưa tới, nghe vậy ngẩng đầu, lại gật gật đầu.
Lúc cô cúi người, Hoàng Thanh Thảo ngồi trên ghế sa lon, góc độ đúng lúc có thể thấy cổ áo của cô, bên trong có họa tiết báo văn khả nghi.
Dù sao cũng là người từng trải, rất nhanh đã hiểu được đây là cái gì, trong đáy mắt hiện lên vẻ xấu xa.
“Chờ một lát!”
Lam Ngọc Anh không hiểu quay đầu lại: “Dạ, cô sao mà thế?”
“Ngọc Anh, cháu nới lỏng dây lưng của áo choàng tắm đi!” Bồng nhiên Hoàng Thanh Thảo nói.
Lam Ngọc Anh cảm nhận được điều gì đó, nhưng đã không kịp nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!