Chương 361
Cô vừa đi qua bàn làm việc thì đã bị Hoàng Trường Minh nằm cổ tay kéo, theo quán tính cô ngã vào lòng anh.
Chưa kịp nói gì, cô đã bị anh can vào miệng.
“Đây là phòng làm việc đó Lâm Ngọc Anh mặt đỏ ửng lên nhắc nhở.
Hoàng Trường Minh yên lặng nhướng mày, chân khẽ nhúc nhích, ghế dựa cao quay sang một bên, anh dùng lòng bàn tay ôm lấy gáy cô, hôn cô.
Anh không hề lướt qua mà hôn thật sâu.
Không biết cửa văn phòng mở ra từ lúc nào, nữ thư ký há to miệng, hai mắt gần như nhìn chằm chằm ra ngoài.
Lam Ngọc Anh cũng đã nhận ra.
Cô đẩy Hoàng Trường Minh đang xuất thần, hai người đều quay đầu nhìn về phía cửa.
“Chuyện gì!” Hoàng Trường
Minh nhíu mày.
Nữ thư ký há hốc mồm: “Tổng giám đốc Hoàng, tôi chỉ muốn nhắc ngài đến giờ tan ca rồi ạ.
“Biết rồi, ra ngoài đi!” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.
Nữ thư ký vội vàng gật đầu, lại lắc đầu, trong giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Tổng giám đốc Hoàng, vừa rồi tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả!
Nói xong, cô ấy liền quay đầu chạy.
Nhưng mà trong quá trình đó còn không xác định mà liếc mắt nhìn trộm một cái, trong mắt dường như có giấc mộng vỡ vụn của thiếu nữ.
Lam Ngọc Anh vô cùng xấu hổ, nghĩ đến bóng dáng chạy trối chết của nữ thư ký. Cô cảm giác hình tượng mà anh đã dựng lên khi mới tới công ty nãy đã sụp đổ ầm ầm…
“Tiếp tục đi!”
Hoàng Trường Minh nâng cằm cô lên.
Lam Ngọc Anh không muốn tiếp tục nữa, né tránh anh, nhếch lên môi mỏng: “Đừng lộn xộn, anh nhanh chóng làm xong việc di…”
“Còn mấy văn kiện nữa là duyệt xong rồi.” Hoàng Trường Minh đưa tay chỉ một cái.
“Có phải rất mệt mỏi hay không?” Lam Ngọc Anh nhìn thấy nếp nhăn giữa lông mày của anh.
Hoàng Trường Minh lùi ra tựa vào ghế dựa, hai tay ôm eo cô, lòng bàn tay vuốt ve cách lớp quần áo: “Vừa tới nơi này, công ty có rất nhiều nghiệp vụ cần phải hiểu rõ, hiển nhiên công việc sẽ rất nhiều. Đúng là cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng bây giờ không mệt nữa.”
Lam Ngọc Anh biết vì nguyên nhân gì.
Cô đỏ mặt, không tự nhiên mà dời đi ánh mắt.
Lúc vào cửa không để ý lắm, bây giờ bắt đầu xem xét tỉ mỉ, mới phát hiện phòng làm việc của anh cũng không lớn, thậm chỉ không khác mấy phòng của trưởng phòng nơi cô làm việc.
Lam Ngọc Anh đã đi qua văn phòng Hoàng Oanh của anh.
Mặc dù không quá hoa lệ, nhưng khắp nơi lộ vẻ xa hoa ngầm.
Nghĩ đến anh là một tổng giám đốc đầy quyền lực của tập đoàn, bây giờ phải nương thân vào một chi nhánh của một công ty nhỏ ở thành phố cấp ba, cấp bốn. Ngay cả bàn làm việc đều là gỗ nguyên khối bình thường.
Ngày hôm nay, sự khác biệt thật sự quá lớn, cô càng nghĩ thì trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Từ trước đến nay Hoàng Trường Minh là người rất nhạy cảm, chỉ một chút đã nhìn ra lòng cô đang nghĩ gì, nhíu mày nói: “Sao vậy? Cảm thấy anh không còn là tổng giám đốc của Hoàng Oanh nữa, thì trở nên rất nghèo nàn à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!