Chương 344
Đối phương nhanh hơn cô một chút, Lam Ngọc Anh rụt tay về, ngẩng đầu lên nói: “Xin lỗi cô, cô xem trước đi.”
“Cảm ơn.” Cô gái mỉm cười, gò má xuất hiện lúm đồng tiền.
Cô ta cầm thêm hai cuốn tạp chí khác, ôm trọn vào lòng, sau đó từ từ đi về phía quầy thu ngân thanh toán.
Lam Ngọc Anh đứng đực ra đó, cơ thể hơi cứng đờ. Không ngờ lại gặp nhau ở đây, hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy. Cô ta không trang điểm quá lòe loẹt mà trông rất tự nhiên, ăn bận cũng không nổi bật, nhưng vẫn không giấu đi được khí chất cao quý bẩm sinh.
“Sao, có phải cảm thấy người ta rất xinh đẹp, rất có khí chất không? Cảm thấy mình còn không so được với gót chân của người ta?”
Ngữ khí chanh chua hà khắc lại còn xấc xược này…
Lam Ngọc Anh nhíu mày, quả nhiên là Lam Ngọc Thiên.
Dường như cảm thấy đối phương đã lâu lắm không xuất hiện trước mặt mình với vẻ ngạo nghễ này, cô im lặng một lúc lâu, dường như lần gần đây nhất còn ở Ma Cao.
“Chắc cô không lạ lẫm gì phải không? Chị ấy tên là Sunny, thiên kim của nhà họ Lê phía Nam thành phố, là vợ chưa cưới chính thức của anh Trường Minh đấy. Người ta ở nước ngoài suốt, được hưởng nền giáo dục cao cấp, đã đạt hàm tiến sĩ rồi.” Lam Ngọc Thiên càng nói càng hăng, đắc ý khoanh tay trước ngực: “Lam Ngọc Anh, bây giờ chị đang thấy rất khó chịu phải không? Cũng phải, ngay cả kẻ ngốc cũng biết giữa chị và Sunny nên chọn ai, nói chi anh Trường Minh.
“Này, cô chặn đường đi của tôi rồi đấy. Chó ngoan không cản đường, phiền cô tránh ra cho.”
Lam Ngọc Thiên quay đầu lại, liên nhìn thấy khuôn mặt chán ghét của
Trương Tiểu Du.
Trương Tiểu Du khoác lấy cánh tay cô, mặc kệ Lam Ngọc Thiên đứng bên trừng mắt, bực dọc nói: “Ngọc Anh, mặc kệ nó, mình mua xong sách rồi, chúng ta đi thôi.”
Khi bóng hai cô gái bước lên xe buýt, một ánh mắt trong chiếc xe sang trọng đỏ bên lề đường mới từ từ thu lại.
Lê Tuyết Trinh vén mái tóc xoăn “Ngọc Thiên, người em nói là cô ta?”
“Vâng, chính là chị ta.” Lam Ngọc Thiên lập tức gật đầu: “Lúc chị không có ở Việt Nam, chị ta cứ bám lấy anh Trường Minh, đỏng đảnh vô cùng. Anh Trường Minh gần như lúc nào cũng dính lấy chị ta, hơn nữa còn cho chị ta thẻ đen, dẫn tới Ma Cao chơi bài. Thật không hiểu rốt cuộc chị ta đã cho anh Trường Minh uống thuốc mê gì nữa.”
“Nói gì thì nói, có ta cũng là chị gái của em.” Lê Tuyết Trinh hào phóng lên tiếng.
“Chị Sunny, sao chị lương thiện quá vậy? Em cho chị hay, chị ta không phải dạng vừa đâu.” Lam Ngọc Thiên sốt ruột, lại tiếp tục lải nhải cả đống lời xấu xa về Lam Ngọc Anh mới chịu thổi.
Lê Tuyết Trình chỉ cười khẽ, không nói thêm gì.
Chiếc xe này của nhà họ Lê, lái thẳng tới cửa nhà họ Lam mới dừng. Khi Lam Ngọc Thiên xuống xe, còn ngọt ngào chào tạm biệt Lê Tuyết Trinh, thậm chí chân chó hỏi lần sau gặp mặt là khi nào.
Đến khi người tài xế nổ máy cho xe chạy, Lê Tuyết Trinh mới lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô thì hiểu cái quái gì.”
Về tới nhà, Trương Tiểu Du gỡ bọc sách ra, rồi xếp lên giá. Thấy cô ngồi xuống sofa, cúi đầu nhìn tay mình, cô ấy hỏi dò: “Ngọc Anh, cậu không vui phải không?”
“Không, mình có gì phải buồn đâu.” Lâm Ngọc Anh lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!