Chương 343
Cô ngồi xuống, còn chưa đợi Trương Tiểu Du gọi tới, người đàn ông đối diện dường như đã không ngôi tiếp được nữa.
“À cô Ngọc Anh. Tôi bỗng dưng cảm thấy chúng ta có thể về mặt tính cách hoặc rất nhiều điểm còn chưa hợp lắm.”
Nói đến cuối cùng, người đàn ông hầu như ngồi xoa hai tay, ánh mắt nhìn cô rất phức tạp, dường như còn có chút sợ hãi: “Tôi có việc gấp, tôi đi trước đây”
Lam Ngọc Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì, người đàn ông đã đứng dậy.
Người đó xách chiếc cặp công vụ của mình, khi đi ngang qua bàn bên cạnh còn nói một tiếng cảm kích: “Cảm ơn anh”
“Không có gì.” Hoàng Trường Minh khẽ nói.
Lam Ngọc Anh nhìn bóng người đàn ông hoảng hốt như bỏ chạy, cảm thấy rất vô duyên vô cớ. Cô cũng đeo balo đứng dậy, có điều sau khi đứng cắn mỗi một lúc, cô vẫn đi sang bên cạnh: “Hoàng Trường Minh, anh nói gì với người ta vậy?”
“Trò chuyện đôi ba câu Hoàng Trường Minh giơ tay xoa cầm.
“Không thể nào.” Lam Ngọc Anh không tin.
Hoàng Trường Minh cầm tách cafe đen lên nhấp một ngụm: “Anh nói với anh ta, anh vừa bị em đã không lâu, rất thảm, bắp chân phải rạn xương. À, chắc là anh ta nghi ngờ em có khuynh hướng bạo lực gia đình đấy.”
“Anh.” Lam Ngọc Anh trợn tròn mắt.
Nhìn theo bóng cô tức giận thở hồng hộc rời đi, Hoàng Trường Minh nhưởng này, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Anh cũng đứng dậy, nhưng không đi ngay mà từ từ dịch bước chân về phía một vị trí trong cùng gần cửa sổ, nghiêng người, thẳng thừng giật tờ menu dùng để che mặt của hai người đó ra.
“Tại sao hai người lại ở đây?”
Sau khi bị phát hiện, Trần Phong Sinh giơ cao tay: “Cô gọi mình tới xem trò vui”
“Tiểu cầm thú, ban nãy cháu cũng nhìn thấy chứ?” Hoàng Thanh Thảo nhún vai, cười ngặt nghẽo: “Tổng giám đốc Minh của chúng còn chưa truyện xong dịch đã khập khiêng chạy từ bệnh viện ra đây, còn phá hoại nhân duyên tốt đẹp của người ta! Thất đức quá à.”
Trần Phong Sinh cũng không nhịn được cười, khóe miệng giật giật: “Thì đó, ban nãy cháu cũng nghe rõ rành rành. Cậu ấy không hề ám chỉ với người ta cô Ngọc Anh có khuynh hướng bạo lực gia đình, mà nói về mặt đó, cô ấy có sở thích đặc biệt, thích nhỏ nến, thích dùng thắt lưng, dây xích sắt, vân vân… Thế nên chân phải của cậu ấy mới bị rạn xương. Để có Ngọc Anh biết được, chắc là đẩm cho cậu ấy ngất luôn không chừng.”
“Ha ha ha.” Hoàng Thanh Thảo cười điện.
Hoàng Trường Minh dựa ra sau ghế sofa, mặc cho họ điên loạn.
Tới khi cười chán rồi, Hoàng Thanh Thảo mới nói vào chuyện chính: “Trường Minh, tối qua cô về biệt thự nhà họ Hoàng, mẹ con nhà họ Lê cũng ở đó, cô chắc là đang bàn chuyện cưới hỏi của cháu đấy.”
“Vàng Hoàng Trường Minh hơi nheo mắt lại.
“Vàng?” Hoàng Thanh Thảo nhíu mày, có chút sốt sắng: “Cháu định thế nào?”
“Kệ thôi.” Hoàng Trường Minh giật giật khỏe môi.
“Trường Minh, cậu thật sự định thôi với cô Ngọc Anh như vậy sao? Không tiếp tục nữa à? Lẽ nào cậu chấp nhận buông tay?” Trần Phong Sinh ngồi bên cạnh cũng có phần sốt ruột, hỏi tiếp.
“Mình nói mình buông tay khi nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!