Chương 331
Lều đã được dựng xong xuôi, giá nướng cũng bắt đầu bốc khói và thơm phức.
Hoàng Trường Minh sau một lúc bị giày vò, quần áo trên người đã ướt hết, thể nên phải về thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Nhìn cái bóng cao lớn của anh rời đi, Lam Ngọc Anh mới miễn cưỡng thở hat ra.
Đồ ăn mang ra nướng rất nhiều, chạy mặn đủ cả. Cô kết hợp cả rau và thịt để lên giả nướng. Trước kia khi các đàn anh đàn chị trong trường tổ chức các hoạt động ngoại khóa, cô cũng từng làm thế nên không khó khăn lắm. Đồ ăn cũng đã được chế biến sẵn, chỉ cần phết chút dầu, rắc thêm gia vị là được.
Suốt cả quá trình, Hoàng Thanh Thảo ngồi bên cạnh giá nướng. Lam Ngọc Anh nướng xong cái nào, bà lập tức ăn ngay cái đó.
“Đồ ở đây đúng là tươi ngon, hơn nữa còn thuần tự nhiên, đừng nói là rau xanh, ngay cả mùi vị của thịt bò cũng ngon chết người. Ở thành phố hoàn toàn không có mà ăn.” Bà vừa nhai thịt bò vừa tấm tắc khen.
Trong chớp mắt, dưới đĩa chỉ còn lại vài cái xiên. Lam Ngọc Anh từ đầu tới cuối phải đứng trước giá nướng bận rộn, bà có phần ái ngại bèn đứng lên, đi tới muốn giúp: “Cải trắng, để cô giúp cháu việc gì đó nhé? Mấy cái này rắc lên mực phải không?”
Nói rồi, bà túm lấy hành tươi và rau thơm ném lên trên.
“Ấy, cô ơi, đừng bỏ hết vào.” Lam Ngọc Anh liếc thấy, cô buột miệng nói: “Hoàng Trường Minh không ăn rau th…”
Chú ý thấy bầu không khí hơi khác lạ, cô mới chợt nhận ra mình vừa nói gì.
Còn Hoàng Trường Minh lúc nãy về thay quần áo, giờ đang đút một tay vào túi quần, lững thững đi tới, đôi mắt đó đang khóa chặt lấy cô Chỗ này thảm cỏ rộng rãi không có cách âm, chắc chắn anh cũng đã nghe thấy hết “Ồ Ồ.” Hoàng Thanh Thảo nhưởng cao mày, nháy mắt với Trần Phong Sinh: “Tiểu cầm thủ, cháu nói xem, hai chúng ta đứng đây có phải hơi thừa thãi không?”
Lam Ngọc Anh lại xấu hổ, cần môi: “Cô, cô còn nói như vậy nữa, cháu về đây.”
“Được được được.” Hoàng Thanh Thảo thấy thế, đành phải ngừng lại: “Chỉ trêu một câu thôi mà, chuyện có lớn lầm đầu, nhìn da mặt cháu mỏng tan kìa! Mau, nướng thêm cho cô hai xiên cánh gà, ngon quá đi mất. Bác chủ nhà nói, đây toàn là gà quê thôi.”
Lam Ngọc Anh gật đầu, rồi lại lấy mấy xiên cánh gà và cổ gà đặt lên giả, dùng chổi quét dầu.
Hoàng Trường Minh chẳng biết đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào: “Chỗ này nướng xong rồi sao?”
“Ừm.” Lam Ngọc Anh gật đầu “Ngửi mùi có vẻ rất ngon.” Hoàng Trường Minh bé đĩa lên.
“Vâng.” Cô lại gật đầu.
Có không dám ngước mắt nhìn anh, trong đầu cứ luôn nghĩ tới màn hô hấp nhân tạo ban nãy và lưỡi của anh.
“Lại nướng xong rồi sao? Mau mang qua cho cô nếm thử.” Hoàng Thanh Thảo nhìn thấy đồ ăn, lập tức chia tay ra.
Hoàng Trường Minh nhíu mày, có vẻ những thứ nướng xong đều sắp bị cô ăn sạch rồi, còn Lam Ngọc Anh chỉ đứng trước giá nướng không hề dừng tay, dù gió đêm lành lạnh, trán cô cũng đã lấm tấm mồ hôi.
“Có, cô ăn ít chút đi.” Anh nói.
“Sao hả, còn không để cô ăn à? Hoàng Thanh Thảo đang ra sức xử lý cải cánh gà, tỏ ra không vui. Bà liếc nhìn Lam Ngọc Anh, lập tức hiểu ra ngay, cười nửa đùa nửa thật: “Sao, đau lòng à?”
Hoàng Trường Minh vẫn im lặng không nói gì.
Lam Ngọc Anh đứng bên cạnh không chịu nổi đến lần thứ hai, thế nên viện cớ: “Những cái còn lại cứ nướng từ từ là được ạ, cháu đi gọi bác sĩ Sinh qua đây.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!