Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh

Chương 327

Biệt thự nhà họ Hoàng.

Đêm xuống, tòa biệt thự ba tầng biệt lập giống như một con quái thú khổng lồ đang mai phục.

Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng. Trong phòng ăn rộng lớn, những ngọn đèn thủy tinh rũ xuống, soi rõ từng nét hoa văn mảnh và nhỏ trên những chiếc đĩa ăn. Trên chiếc bàn ăn dài, gần như bảy đủ các món ăn tinh tế nhất, người giúp việc cung kính đứng trong góc.

Ở vị trí chính giữa là Hoàng Kiến Phong, bên tay phải là Hoàng Trường Minh. Anh tựa người ra sau, bày ra vẻ mặt không cảm xúc.

Lúc này có hai người khác đi vào, một người rất trẻ, một người hơi nhiều tuổi hơn.

Người có tuổi hơn là bà chủ thứ hai vừa được gả về nhà Hoảng một năm trước, Phạm mì Lệ. Người trẻ là thiên kim của nhà họ Lê danh tiếng khắp vùng, Lê Tuyết Trinh, vừa về nước hơn một tuần rồi, mái tóc dài buông xóa, khi cười má có hai lúm đồng tiền xinh xinh.

Đi tới trước bàn ăn, hai người lần lượt đi tới ngồi bên trái Hoàng Kiến Phong và bên cạnh Hoàng Trường Minh.

Phía sau, người làm cung kính tiến lên hỏi: “Thưa ông, có thể bắt đầu ăn chu’a a?”

“Đợi thêm một chút.” Hoàng Kiến Phong giơ tay lên, nhìn về phía vợ, “Đã gọi điện thoại rồi.” Phạm mì Lệ với nói: “Nói là không về nữa, đang ở cùng vài chiến hữu lúc trước, đã ăn cơm rồi Hoàng Kiến Phong nghe vậy, gật đầu: “Được rồi, vậy bắt đầu ăn đi.”

Chủ nhà đã lên tiếng, bấy giờ mới có tiếng động đũa. Có điều chiếc bàn quá dài, cho dù được lấp đầy thức ăn, nhưng trông vẫn rất trống trải.

Suốt cả quá trình, Lê Tuyết Trinh chỉ quan tâm tới người đàn ông bên cạnh mình, lúc này cô ta nghiêng đầu, dịu dàng hỏi: “Trường Minh, ăn không ngon miệng sao? Em thấy anh không động đũa mấy “

Hoàng Trường Minh chỉ liếc nhìn cô ta mang tính tượng trưng, không nói lời nào.

“Con tôm này trông ngon đấy, em bóc vỏ cho anh nhé?” Lê Tuyết Trình tươi cười hỏi tiếp.

“Không cần đâu.” Hoàng Trường Minh hờ hững từ chối.

Nụ cười của Lê Tuyết Trinh càng thêm dịu dàng. Cô ta gặp một con tôm to bỏ vào trong đĩa, đeo găng tay vào rồi nghiêm túc bóc hết vỏ tôm, sau đó còn tỉ mỉ dùng đũa gặp vào một chiếc đĩa ở trước mặt anh: “Không sao, anh vẫn nên nếm thử xem, biết đâu lại rất ngon thì sao.”

Hoàng Trường Minh không động vào, lại càng không thèm nhìn, chỉ cúi mặt khều cơm trắng.

Lê Tuyết Trinh không cảm thấy gì, ngược lại Hoàng Kiến Phong thì tỏ rõ sự không vui, nhíu mày quát: “Trường Minh Con còn ra thể thống gì không, nói gì thì nói Tuyết Trinh cũng là khách, từ lúc về con đã mặt nặng mày nhẹ như vậy cho ai xem?”

“Ôi, bác Phong, bác đừng quát Trường Minh, có trách cũng phải trách bác đấy ạ.”

“Trách bác?” Hoàng Kiến Phong ngạc nhiên, cười hỏi: “Con nhóc Tuyết Trình này, cháu nói thử coi, sao lại đổ tội lên đầu bác?”

“Đương nhiên phải trách bác rồi ạ. Ai bảo bác sinh Trường Minh ra đẹp như vậy rồi lại nuôi nấng tốt như vậy. Cho dù anh ấy có mặt nặng mày nhẹ, cháu cũng không nỡ giận, ai bảo cháu say mê anh ấy chứ.” Âm cuối của Lê Tuyết Trinh vút lên cao, khiến bầu không khí hơi ngưng đọng trở nên vui vẻ hơn.

Khuôn mặt xưa nay vẫn sầm sĩ của Hoàng Kiến Phong đã lộ ra chút ý cười.

Lê Tuyết Trinh hơi xấu hổ.

“Trời ơi, bác Phong, dì Lệ, hai người đừng có cười cháu đấy.”

“Không sao, ở đây làm gì có người ngoài đâu mà.” Phạm mì Lệ tươi cười giải vây.

Nhất thời, trong phòng ăn tràn ngập tiếng nói cười, Hoàng Trường Minh im lặng từ đầu tới cuối, làm như không hề quan tâm bất kỳ chuyện gì xảy ra xung quanh. Náo nhiệt là chuyện của người khác, không liên quan tới anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!