Chương 325
Cô bất giác liếc về phía ghế trước. Nếu gọi là cô, dường như đã gián tiếp thừa nhận quan hệ giữa cô và Hoàng Trường Minh.
Dưới cái nhìn chăm chăm của Hoàng Thanh Thảo, cô bấm bụng gọi ra “Cô, cháu lên nhà đây ạ.
“Cho cô số điện thoại. Hoàng Thanh Thảo bất ngờ nói thêm.
Lam Ngọc Anh còn đang do dự không biết có nên nói không thì di động trong túi đã bị người ta lấy mất.
Hoàng Thanh Thảo túm lấy tay cô, ẩn lên nút he mở vân tay, sau đó nhanh chóng nhập vào một dãy số, đồng thời ấn gọi, rồi lập tức lưu vào: “Đây là số cô, lưu sẵn cho cháu rồi nhé “
Lam Ngọc Anh không còn cách nào khác, đành nhận lại di động rồi gật đầu.
Đúng là cùng một tác phong làm việc với Hoàng Trường Minh, hình như cả ông Kiến Phong cũng vậy. Lần trước hẹn cô, không cần biết cô có đồng ý hay không đã thay cô đưa ra quyết định, hình như cả gia đình họ đều như vậy, đều bá đạo, ngang ngược.
Lam Ngọc Anh lặng lẽ đẩy cửa xe ra, đang chuẩn bị xuống xe thì Hoàng Thanh Thảo ở bên cạnh ghé tới hỏi: “Thật sự không điều độ à?”
Tuy nói nhỏ nhưng Hoàng Trường Minh ở ghế trước rõ ràng đã nghe được.
Cảm nhận được hai tia nhìn sắc lẹm bắn ra từ gương chiếu hậu, sống lưng Lam Ngọc Anh lạnh lẽo a “Không phải.”
Cô run rẩy hai vai, lắc đầu: “Anh ấy rất điều độ.”
Ý thức được mình vừa nói gì, Lam Ngọc Anh xấu hổ không chịu được, cảm đầu chạy thẳng vào trong tòa nhà.
Trời chạng vạng tối, sau khi tan làm.
Tại một quán lẩu trong trung tâm thương mại, sự chú ý của Lam Ngọc Anh không thể dồn vào nồi lẩu đang sôi sùng sục. Cô sốt ruột hỏi: “Cá nhỏ, cậu và bác sĩ Sinh… hôm đó rốt cuộc anh ấy đã đưa cậu đi đầu, không làm chuyện gì với cậu chứ?”
Sau hôm đó, cô không thể nào yên tâm được, lại không tiện nói trong điện thoại.
Trương Tiểu Du nhét miếng cá viên vào miệng, nghe xong, hậm hực dùng sức cần một miếng rồi mằng: “Hừ! Anh ta dám sao?”
Nói thì nói vậy nhưng trên gương mặt cô ấy lộ rõ sự ửng hồng đáng ngờ.
“Vậy rốt cuộc chuyện giữa cậu và anh ấy là sao?” Lam Ngọc Anh đành đổi chủ đề, hỏi tiếp với vẻ không chắc chắn: “Lời bác sĩ Sinh nới là thật sao? Hai người đã quan hệ à?”
Trương Tiểu Du nuốt viên cá xuống, do dự gật đầu.
Thấy cô tròn mắt, cô ấy gãi đầu giải thích: “Thật ra là một chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Lam Ngọc Anh phải uống một ngụm nước chanh để bình tĩnh lại.
Xem ra cũng khá giống với cô và Hoàng Trường Minh, chẳng trách họ là bạn thân, ở phương diện này mà cũng giống nhau như vậy.
“Minh nói cho cậu biết, gã Trần Phong Sinh đó không phải bác sĩ cứu người gì đâu, hoàn toàn là một tên cầm thủ đội lốt người. Tuyệt đối đừng bị mê hoặc bởi diện mạo của anh ta.” Trương Tiểu Du trở nên kích động.
Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười lắng nghe, cuối cùng khi sắp ăn xong, cô không nhịn được, nói một câu: “Cá nhỏ, tuy rằng những lời này không hay lắm nhưng cậu làm vậy có phải có lỗi với Ngô Huỳnh Đông không…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!