Chương 321
Sau khi dây an toàn được cởi, cô chuẩn bị đẩy cửa đi xuống xe thì nghe thấy một chất giọng trầm bên cạnh truyền tới.
“Lúc vừa vào nhà hàng Phong Sinh có hỏi anh.”
“Da?”
Lam Ngọc Anh đành phải tạm dừng động tác. Cô quay đầu lại, chạm phải ánh mắt sâu như miệng giếng của anh: “Cậu ấy hỏi anh, đã thật sự kết thúc với em rồi sao, có thể tiếp tục không. Em nghĩ còn cơ hội không?”
“Không đâu.” Cô cắn môi.
“Thế à? Hoàng Trường Minh buồn bã.
Lam Ngọc Anh không muốn bàn luận thêm với anh về chủ đề này, bèn nói: “Em lên trước đây…
Nói xong, cô lập tức rảo nhanh bước chân xuống xe, đi về phía tòa nhà. Khi bước vào trong, cô vô thức quay người lại.
Giống như mỗi lần trước đây, chiếc Land Rover không đi ngay. Bên trong Ô cửa sổ hạ xuống một nửa, Hoàng Trường Minh đang nhìn về phía cô từ xa.
Hoảng loạn quay đi, bước chân của Lam Ngọc Anh càng nhanh hơn nữa.
Lại là một ngày làm việc, Lam Ngọc Anh từ trong tòa nhà đi ra.
Chưa đi được mấy bước, cô liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao đồ bên đường dưới ánh hoàng hôn cùng bóng Tiêu Thành Vân đứng dựa vào xe, đang cúi đầu nghịch mặt Phật nhỏ trên cổ mình.
Cảm giác được cô đi tới, anh ấy vội ngẩng lên, tươi cười kéo cửa xe ra: “Vừa hay rảnh rỗi tiện đường qua đây, anh đưa em về nhà”
“Ừm.” Lam Ngọc Anh không từ chối.
Giờ cao điểm nên đường hơi tác, tốc độ đi của họ cũng không nhanh được, trong xe được bật đài radio.
Một người nhiều chuyện như Tiêu Thành Vân sau khi lên xe lại không nói câu nào, có vẻ anh ấy rất tập trung lái xe và nghe người dẫn Chương trình trong đài radio luyền thuyền.
Cuối cùng chiếc xe cũng đi tới dưới nhà, Lam Ngọc Anh thảo dây an toàn xong nhưng không vội bước xuống mà nhìn sang bên Tiêu Thành Vàn: “Tiêu Thành Vân, anh muốn nói gì thì nói đi.”
“Thôi được rồi.” Tiêu Thành Vân nhún vai, biểu cảm và ngữ khí có phần áy náy: Tiêu Thành Vẫn này dám làm dám chịu, chuyện đã làm thì sẽ thừa nhận. Hôm đó anh cố tình đưa em đến sân bay đấy. Lam Ngọc Anh, anh từng nói anh coi em như bạn bè, không muốn em bị tổn thương.”
Không nhắc thì thôi, hễ nhắc lại là cảnh tượng hôm đó một lần nữa hiện về, giống như một bức tường đột ngột sụp đổ và đập thẳng vào người.
Năm chặt tay lại, Lam Ngọc Anh mới chịu đựng được cơn thắt chặt trong trái tim.
Lam Ngọc Anh lắc đầu, dường như chỉ còn một câu để nói: “Cảm ơn anh…
Nói cho cùng, đối phương cũng chỉ đứng từ góc độ bạn bè, muốn tốt cho mình, cô không có lý do để trách cứ Nhìn theo bóng chiếc xe thể thao rời đi, Lam Ngọc Anh bấy giờ mới quay vào trong.
Vừa đặt chân vào cửa tòa nhà, phía sau bất ngờ có tiếng bước chân vang lên cùng một giọng nam giới.
“Xin hỏi, là cô Ngọc Anh đúng không?”
“Vâng, là tôi.” Lam Ngọc Anh khó hiểu gật đầu.
Đang định hỏi đối phương có.
chuyện gì, thì động tác tiếp theo của anh ta lại rất thô lỗ, khác hẳn với ngữ khí lịch sự ban nấy.
Hơn nữa không hiểu từ đâu xuất hiện thêm một người đàn ông nữa, một trái một phải khống chế cô, cầm một chiếc khăn tay nhét vào miệng cô: “Này, hai anh làm gì vậy… hai anh… a.”