Chương 316
Có điều, câu này nghe hơi kỳ, giống như câu quảng cáo…
Đã đi tới trước cửa phòng, cô đang ngập ngừng không biết có nên cảm ơn lần nữa không thì nghe thấy Hoàng Trường Minh đột ngột hỏi: “Em vẫn chưa chịu không ra nhỉ?”
“..” Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Đang chuẩn bị lên tiếng thì cửa phòng bên cạnh đột ngột bị kéo ra. Đồng nghiệp tròn mắt nhìn cô, nói với: “Ngọc Anh, cuối cùng cô cũng về rồi. Tôi còn tưởng cô rớt xuống bồn cầu rồi chứ, đang chuẩn bị kéo đoàn đội qua vớt cô lên đây.”
Lam Ngọc Anh quay đầu, phát hiện Hoàng Trường Minh đã quay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng rắn rỏi, lạnh lùng.
Cô bất giác mím môi.
Ban nãy anh đang chế giễu mình sao?
Mười rưỡi tối, cả thành phố đều được thắp đèn sáng trưng.
Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, mấy người đàn ông mặc vest đi ra ngoài, xem ra là những vị khách vừa kết thúc tiệc tùng chuẩn bị ra về Trần Phong Sinh đi cuối cùng ăn mặc hơi ít một chút, đang run cầm cập kéo kin cổ áo lại, bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, lập tức sải bước tiến lên trước “Ấy, đó chẳng phải là cô Ngọc Anh.”
Có điều anh ấy còn chưa nói hết câu thì đã bị người bên cạnh ngáng chân một cái.
“Chết tiệt!” Trần Phong Sinh lảo đảo ngã về trước vài bước rồi mới miễn cưỡng đứng vững lại được, quay đầu lại nói với vẻ không vui: “Trường Minh, anh làm cái gì thế? Tự dưng lại đột kích vậy? Cũng may tôi phản ứng nhanh, không thì răng cửa suýt nữa gãy vì anh rồi đấy. Không có rằng cửa thì phải làm sao?”
“Anh là bác sĩ cơ mà?” Hoàng Trường Minh hừ lạnh.
“Tôi là bác sĩ. Nhưng tôi là chuyên gia khoa tim mạch chứ không phải chuyên gia chỉnh hình.” Trần Phong Sinh lấy tay đỡ cảm, một tay chỉ về phía cửa “Tôi bảo này, anh nhìn qua bên kia đi, chính là chỗ cửa kia, cô gái mặc áo dạ đỏ, chân đi đôi giày bệt đen, không phải là cô Ngọc Anh hay sao?”
Đôi mắt u tối của Hoàng Trường Minh nheo lại, dân dẫn u ám hơn.
Trước cửa tập trung không ít người, có lẽ cũng chuẩn bị ra về hoặc đang đợi xe. Lam Ngọc Anh đứng một góc, buộc cao tóc đơn giản. Gió thổi tới làm đầu mũi cô đỏ ửng lên. Chốc chốc cô lại bỏ tay ra khỏi túi, hà hơi cho ẩm, lúc bỏ tay xuống, khỏi còn bay từ trong miệng ra.
Khẽ nuốt nước bọt, anh hờ hững quay đi: “Tôi không mù.
“Sao thế, hai người cãi nhau à?” Trần Phong Sinh nhưởng mày.
“Không” Hoàng Trường Minh giật giật khỏe môi.
Trần Phong Sinh bằng nhiên cảm thấy dáng vẻ lúc này của anh hơi quen. Nghĩ ra điều gì đó, anh ấy hỏi với vẻ không chắc chắn làm: “Không phải là chia tay rồi đấy chứ?”
Im lặng…
Một khoảng im lặng vô tận…
Trần Phong Sinh bỗng chốc sửng sốt: “Tôi đoán đúng rồi sao? Trường Minh, không phải chứ? Anh lại bị người ta đá à?”
Hoàng Trường Minh vẫn im lặng không đáp, nhưng bờ môi mỉm lại rất chặt.
“Cô Ngọc Anh này cá tính quá đi mất. Trần Phong Sinh khoa trương mở to mắt, thẳng thừng lạc đầu thở dài: “Lợi hại quá. Tôi bắt đầu khâm phục cô ấy rồi đấy. Không đúng, là phục sát đất mới phải.
“Được rồi, đừng có lải nhải nữa.” Hoàng Trường Minh lạnh giọng lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!