Chương 313
Cô ngồi thẳng lưng, lặp lại: “Hoàng Trường Minh, em hoàn toàn nghiêm túc.
“Em không muốn tiếp tục hẹn hò với anh nữa. Đôi nào yêu nhau cũng có thể đi tới kết cục chia tay, đây là chuyện rất bình thường. Em hy vọng anh có phong độ một chút, sau khi chia tay, đừng quấy rầy em.”
“Nguyên nhân?” Hoàng Trường Minh quát…. Lam Ngọc Anh bặm môi.
“Anh đang hỏi em đấy.” Hoàng Trường Minh lại quát.
Lam Ngọc Anh rụt vai lại, hơi e sợ nhưng vẫn buồn bã ngẩng đầu, đau khổ chỉ ra sự thật “Hoàng Trường Minh, anh có vợ chưa cưới “Em biết rồi sao?” Hoàng Trường Minh như chết sững.
Thấy anh ngẩn ra, lòng Lam Ngọc Anh đau đớn như có ai đâm gai vào vậy.
Ngoài cái chết sững ấy khiến cô cảm thấy buồn ra, còn vì anh không hề phủ nhận.
Cũng phải, dù sao cũng đã tận mắt chứng kiến rồi, hà tất phải ôm theo chút hy vọng mong mạnh, bây giờ thì ảo vọng đã vỡ vụn hoàn toàn rồi.
Lam Ngọc Anh cụp mắt xuống, run rầy, ra sức nằm chặt tay lại. Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của mình, còn mang theo vài phần tự chế giễu: “Hoàng Trường Minh, em biết anh chỉ có cảm giác với cơ thể của em, thế nên bao lâu nay mới không chịu buông tay. Anh đưa ra đề nghị hẹn hò có lẽ cũng chỉ muốn tìm một cái cớ để tiếp tục ngủ với em mà thôi.
Từ khi anh chuyển tới sống đối diện, cô vẫn luôn giữ thái độ đề phòng.
Nhưng cuối cùng vẫn cứ từng bước đảm chìm mà không thể tự kiểm soát, không tiếc ngàn dặm xa xôi chạy tới Ma Cao làm ẩm giường cho anh, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.
Thật ra có khác gì trước kia đâu?
Chẳng qua nói dễ nghe hơn một chút, lấy hình thức hẹn hò để lấp liếm mà thôi.
Ngốc, thật ngốc.
Cảm giác được tiếng nuốt nước bọt của anh, sau đó là ngữ khí lạnh lẽo, không dám tin: “Lam Ngọc Anh, hóa ra em nghĩ như vậy sao?”
“Hả? Nói đi! Em nghĩ như vậy sao?”
Nghe anh lặp lại câu hỏi một lần nữa, Lam Ngọc Anh vô thức ngẩng đầu lên.
Trái tim như bị đâm một nhát.
Ảnh đèn trên đỉnh đầu sáng rực, nhưng trong đôi mắt kia chỉ toàn bóng tối, biểu cảm trên gương mặt gần như có thể hình dung bằng từ “đau lòng.
“Phải!” Lam Ngọc Anh nằm chặt hai tay lại, găng sức tìm lại giọng nói, cổ gắng không để bị ảnh hưởng: “Hoàng Trường Minh, ban đầu chúng ta hẹn hò với nhau là đội bên tình nguyện, em hy vọng chúng ta kết thúc cũng vui vẻ. Đây là quyết định của em, em mong anh tin trọng. Nếu anh đồng ý, em có thể coi anh như bạn bè. Nếu anh không chấp nhận, chúng ta cũng có thể làm người xa la.”
“Em chắc chứ?” Hoàng Trường Minh nhìn cô, nhạt nhòa lên giọng.
Khung cảnh và cuộc đối thoại này có phần quen thuộc.
Lần hai người kết thúc giao dịch, cô đề nghị, anh cũng từng hỏi có như vậy.
Khuôn cảm cứng đờ của Lam Ngọc Anh hưởng xuống: “Ừm. không có tiếng đá cửa nặng nề vọng tới như lần đó.
Hoàng Trường Minh chỉ đứng đực ra đó, không gào thét, không nổi giận lôi đình, đôi mắt nheo lại cứ nhìn cô chăm chẳm, ánh sáng trong đó như bị dập tắt.
Dưới cái nhìn gắt gao ấy, Lam Ngọc Anh giơ tay chạm lên mặt mới phát hiện chẳng biết nước mắt mình đã chảy ra từ lúc nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!