Chương 309
Lam Ngọc Anh yên lặng nghe từng câu dặn dò bằng chất giọng trầm ấm của anh, lòng ấm dần lên từng chút một, cô bỗng nhiên cảm thấy những ấm ức trước đó chẳng đáng kể gì cả.
“Sao không nói gì?”
“Đang nghe anh nói mà.”
Đầu dây bên kia lập tức vọng tới hai tiếng cười khẽ, anh cất giọng trêu chọc: “Ha ha, có phải nhớ anh rồi không?”
Trước kia, Lam Ngọc Anh luôn xấu hổ phản bác anh là “Không có hoặc “Còn lâu mới nhớ”. Còn hôm nay, cô nằm chặt di động, trả lời rất thẳng thắn: “Um.”
Cô thật sự rất nhớ anh.
Rất muốn được anh ôm chặt vào lòng như mọi khi.
Muốn nhận được sự chở che từ cái ôm rằn rỏi và ấm áp của anh. Nhưng cô biết bây giờ anh đang phải bay ra nước ngoài, có việc cần giải quyết, bản thân không thể gây thêm rắc rối cho anh. Thế nên cô đành lặng lẽ để mọi cảm xúc này tự động tan biến.
Nghe được câu trả lời của cô, Hoàng Trường Minh ở đầu kia bằng chốc trầm mặc.
Vài giây sau, anh lại lên tiếng, ngữ khí trầm hơn rất nhiều: “Hôm nay anh sẽ ngồi chuyến bay chập tối trở về, có lẽ khoảng tám giờ tối mai sẽ có mặt tại Sài Gòn. Ngọc Anh, tới lúc đó em phải ở nhà đợi anh đấy.”
“Ừm.” Lam Ngọc Anh ngoan ngoãn đáp lại.
Kết thúc cuộc gọi, cô thở hắt ra một hơi, không ngừng tự nhủ với bản thân răng không sao đâu, không sao đâu.
Ăn xong một bữa đơn giản, sau khi tam rửa xong năm lên giường, màn hình di động lại sáng lên, là một tin nhắn Hoàng Trường Minh gửi tới: “Chúc ngủ ngon, miss you Nhìn dòng chữ tiếng Anh kết hợp tiếng Việt trên màn hình, không khác gì được nghe thấy giọng anh văng vắng bên tại.
Rất nhanh, một tin nhắn khác xuất hiện: “Nhớ uống thuốc đấy!”
Lam Ngọc Anh lướt ngón tay lên màn hình, có chút ấm áp truyền tới từ những con chữ. Trước mắt có hiện lên khuôn mặt cương nghị của Hoàng Trường Minh, từng cơ quan trong cơ thể cũng dần dần về lại đúng vị trí của nó.
Chập tối ngày hôm sau, lúc thu dọn ngăn bàn, Lam Ngọc Anh nhận được cuộc gọi của Tiêu Thành Vân.
Nửa tiếng sau, trong một quán ăn bình dân gần công ty.
Địa điểm lần này do Lam Ngọc Anh chọn. Mỗi lần ăn cơm với Tiêu Thành Vân, anh ấy đều chọn mấy quản đắt đỏ. Cử để người ta mời ăn mãi cô cũng ái ngại, còn chỗ đắt quá thì cô không mời nổi. Thế nên, lần này cô chọn một nhà hàng giá cả phải chăng mà lại sạch sẽ.
Ở đây chủ yếu bản đồ bình dân địa phương, nhân viên phục vụ gợi ý vài món, Tiêu Thành Vân chọn hai trong số đó.
Nước chanh được mang lên trước, Tiểu Thành Vân nhưởng cao mày: “Lam Ngọc Anh, anh còn tưởng em đi hẹn hò rồi chứ, vẫn còn thời gian đi ăn cơm với bạn. Ừm, xem ra không quả trong sắc khinh bạn nhỉ.”
Ngữ khí giống như đùa giỡn, có vẻ như đã xí xóa những lời nói trong xe lần trước. Hơn nữa khi đó Lam Ngọc Anh cũng không coi là thật.
“Anh ấy đi công tác rồi.” Cô giải thích với vẻ ngượng ngập.
“Ồ, vậy anh thu lại những gì mới nói.” Tiêu Thành Vân nghe xong, lập tức cười nói.
Lam Ngọc Anh bệ cốc nước, bày ra vẻ mặt xấu hổ.
Còn một lúc nữa thức ăn mới được bể lên, Tiêu Thành Vân đổi tư thế ngồi, không quá hài lòng: “Quán này nhỏ quá, chỗ ngồi hơi chật. Hơi khó chịu đấy.”