Chương 308
Cô dè dặt đặt mông xuống ghế, cũng văn như ngồi trên đống lửa khi đối mặt với khi thế quá mạnh mẽ của ông Kiến Phong.
Sau khi ngồi xuống, cô không dám tự động lên tiếng. Cô chủ ý thấy có vẻ giống với Hoàng Trương Minh, hai cha còn đều không quá thích trà, tách trà trước mặt chưa từng được động vào.
Thấy ông ấy bê tách trà lên, Lam Ngọc Anh vội vàng giơ tay ra: “Bác trai, tự cháu “Gọi tôi là chủ tịch Kiến Phong.” Ông Kiến Phong lạnh giọng sửa lời.
Lam Ngọc Anh xấu hổ, ngượng ngừng chữa lại: “Vâng, chủ tịch Kiến Phong”
Cốc được rót đầy nước, cô nhìn lá trà trôi nổi trên bề mặt, trái tim trở nên bất an.
Sau khi đặt chiếc ấm xuống, ông Kiến Phong có vẻ như đã chuẩn bị từ trước, rút một tờ chi phiếu trong cặp ra, ký một chữ rồi đưa cho cô: “Trong này có ba tỷ rưỡi.”
Lam Ngọc Anh lập tức sững người.
“Bác. Ý thức được điều bất ổn, có vội vàng chữa lại: “Chủ tịch Kiến Phong?”
“Nhận đi, coi như phí bồi thường cho cô.” Ông Kiến Phong hờ hững nói.
Sắc mặt Lam Ngọc Anh thoảng chốc tái nhợt. Cô mím môi lại, đôi môi cũng mất hết sự hồng hào. Cô lắc đầu, không chấp nhận.
“Sao? Cảm thấy bị hạ thấp danh dự à?” Thấy vậy, ông Kiến Phong bật cười: “Cô Ngọc Anh này, làm người nên thật thà một chút là hơn. Ban đầu khi đi theo Trường Minh, chẳng phải mỗi tháng nó cũng cho có hai trăm triệu đó sao? Hay là cô chế ít? Không sao, sáu tỷ đủ không? Nếu cần nhiều hơn, xin lỗi, tôi cảm thấy cô không xứng Từng ngón tay đặt trên đầu gối của Lam Ngọc Anh gắm sâu móng tay vào lòng bàn tay. Cô không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Chỉ vài ba câu của ông Kiến Phong đã đủ khiến cô từ sửng sốt chuyển sang mất mặt, cuối cùng thậm chí không ngẩng được đầu lên…
Cô cố gắng làm mới bật ra được thành tiếng.
“Rất xin lỗi, cháu sẽ không lấy”
“Tôi có thể nói rất thẳng thần với cô, Trường Minh sẽ không có kết quả gì với cô đầu. Đàn ông ấy mà, chỉ chơi đùa thôi, tôi không tính toán. Nhưng cũng sẽ không cho phép nó tiếp tục làm bậy như vậy. Còn về số tiền này… Ông Kiến Phong chỉ ngón tay lên chỗ chi phiếu: “Nếu cô đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, nhà họ Hoàng không thiếu chút tiền này.”
Lam Ngọc Anh lặng lẽ nghe hết nhưng không nói lời nào, chỉ hỏi: “Chủ tịch Kiến Phong, cháu đi được chưa?”
“Được rồi.”
“Cảm ơn trà của bác, tạm biệt”
Nói xong, Lam Ngọc Anh bèn đứng dậy, vội vàng cúi đầu chào rồi ra khỏi quán trà như đang chạy trốn.
Không hiểu sao lại về được tới nhà, khi chìa khóa rơi cạch xuống sàn, cô mới ý thức được mình đã đứng đực trước cửa rất lâu rồi.
Nhặt chìa khóa lên, Lâm Ngọc Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cô vừa vào trong thay được dép thì di động đổ chuông, là Trương Hoàng Minh.
“Tan làm rồi à?”
Nghe được chất giọng trầm ấm của anh, đầu mũi lam Ngọc Anh chợt cay xè.
Bám chặt tay lên tủ để giày, Lam Ngọc Anh cố gắng đè nén cơn chua xót đang trào lên trên mũi.
“Ừm.” Cô nói rất khẽ.
Hình như nghe thấy tiếng cất chìa khóa của cô, Hoàng Trường Minh hỏi: “Vừa về tới nhà à? Đi đâu rồi?”