Chương 301
Khi nhìn thấy dấu son trên cổ áo, trong lòng cô rất khó chịu. Thật ra tối qua cô cũng chẳng ngủ được, suốt cả buổi tối trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Trước kia trong hộp đêm hay quán bar, Hoàng Trường Minh cũng ra vào rất nhiều để tiếp khách, cô cũng nhìn thấy có những cô gái ở bên cạnh anh nhưng anh gần như không chạm vào họ. Vậy mà lại bất ngờ xuất hiện một dấu hôn khiến cô lo được mất. Hoặc có thể vì đây là tật xấu đã ăn vào bản chất của đàn ông, cô thậm chí còn nghi ngờ việc mình đến đây, đồng thời tưởng tượng ra cảnh một cô gái khác ngồi lên đùi, thân mật với anh…
Cho dù chỉ là mua vui qua đường nhưng cô vẫn khó chịu trong lòng.
Nhưng bây giờ hiểu rõ ngọn nguồn, mọi bí bách nơi ngực Lam Ngọc Anh đều tan biến sạch sẽ.
Thì ra chỉ là một hiểu lầm…
Dùng bữa xong, chiếc xe công vụ đen vẫn đỗ trước cửa khách sạn.
Trong thang máy không đông người nên khi đến tầng mười chỉ còn lại hai người họ.
Nghĩ đến những lời tổng giám đốc Thanh nói, Lam Ngọc Anh nhìn người đàn ông đang đứng thẳng bên cạnh, bất giác dịch chuyển bước nhỏ về phía anh, cô giơ tay khẽ nằm lấy tay anh, sau đó nằm chặt lại từng chút một. Giống như lúc ăn cơm cô cũng dùng ngón tay cọ cọ vào anh vậy.
Hoàng Trường Minh liếc sang bên cạnh, nói một câu hơi nặng nề: “Em đang tới tháng, đừng có chọc vào anh nghe rõ chưa?”
“Hoàng Trường Minh, thật ra…”
Lam Ngọc Anh liếm môi, thấy anh hơi mày đợi cô nói nốt nên cô lấy dùng cảm nuốt nước bọt rồi từ từ nói: “Có chuyện này em muốn nói với anh!”
“Chuyện gì?”
Lam Ngọc Anh cụp mắt xuống, sau đó kiếng chân lên thì thầm một câu gì đó vào tai anh.
Con ngươi của Hoàng Trường Minh đột ngột co rụt lại.
Sau đó eo cô bị anh ôm chặt.
Lam Ngọc Anh bị anh kéo vào lòng, anh thu mạnh cánh tay lại, ánh mắt nhìn cô như có thể ăn thịt người vậy: “Em dám lừa anh?”
“Á!”
Cửa thang máy mở ra, Lam Ngọc Anh bất ngờ bị anh vòng tay qua eo khiêng thẳng lên vai. Bước chân Hoàng Trường Minh như mang theo làn gió, cho dù đi trên nền thảm cũng có âm thanh nặng nề phát ra.
Sự giãy giụa của Lam Ngọc Anh là phí công vô ích. Cũng may trên hành lang không gặp nhiều người, cô đành che chặt mặt mình lại coi như tự lừa dối mình, trốn tránh camera ở mỗi góc tường.
Sau khi thẻ phòng được quẹt xong, Hoàng Trường Minh gần như dùng chân đá thắng cửa ra.
Mục tiêu rất rõ ràng, anh lao thẳng về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ, ném cô lên trên rồi ngay sau đó đè lên cô, kéo khóa quần bò của cô xuống một cách nhanh chóng.
Phải nhìn thấy mới dám chắc chắn.
Sau khi đã tự mình xác nhận, Hoàng Trường Minh nguy hiểm nheo mắt lại. Lam Ngọc Anh như một đứa trẻ mắc lỗi, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh.
“Lam Ngọc Anh, em càng ngày càng to gan rồi đấy, lại dám lừa anh?” Hoàng Trường Minh nghiến răng rất chậm, cơ hàm như sắp bung ra tới nơi: “Em còn biết mình mang họ gì không!”
“Họ Lam a.” Lam Ngọc Anh lí nhí đáp.
Chỉ đổi lại một ánh mắt càng thêm hung dữ của anh, cô biết điều ngậm chặt miệng lại.
“Xem tối nay anh xử lý em thể nào!”
Hoàng Trường Minh cảm giác ngọn lửa hừng hực mình nhẫn nhịn suốt hai đêm như bốc thẳng lên, kêu gào trong huyết mạch, xông thẳng tới não bộ.
Anh thật sự sắp tức chết rồi!
Người con gái to gan này lại dám lấy chuyện này ra gạt anh, hại anh tối qua hai lần liên tiếp phải dội nước lạnh. Nếu tối nay không xử lý cô, khiến cô kêu không thành tiếng thì anh tuyệt đối không dễ dàng tha cho cô!
Lam Ngọc Anh như đọc được tiếng lòng của anh, cô chợt run rẩy khắp người.
Lúc này Hoàng Trường Minh như bị lửa dục vọng thiếu đốt, xem ra…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!