Chương 291
Đến tận khi bóng cô khuất hẳn vào trong tòa nhà, chiếc Bentley đen mới từ từ lăn bánh…
Tan làm, Lam Ngọc Anh bỏ chậm chạp như một con ốc sên lên nhà.
Cô cảm giác cả người mình hơi mệt một chút, từ từ rút chìa khóa từ trong túi xách ra. Rõ ràng là một động tác lặp đi lặp lại hàng ngày nhưng hôm nay lại cảm thấy cực kỳ cô đơn, nhất là khi quay đầu nhìn cánh cửa đối diện.
Ăn tối xong, sắc trời cũng dần dần tối xuống.
Hoàng Trường Minh đã xuống sân bay, anh gửi tin nhắn bảo bình an cho cô nhưng có vẻ như anh rất bận, nói là muộn một chút nữa mới gọi điện thoại được cho anh.
Trên tivi phát một Chương trình không hề có tỉ dinh dưỡng nào, Lam Ngọc Anh xem không nổi nữa nhưng lại cảm thấy thời gian trôi qua ì ạch từng giây từng phút.
Nhất là khi đi lòng vòng trong nhà mấy lần, phát hiện chỉ có tiếng bước chân của một mình mình. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi cầm chìa khóa đi ra ngoài, ngồi xe buýt tới tiểu khu nơi cô bạn thân Trương Tiểu Du ở.
“Tới đây, tới đây!”
Cô vừa ấn chuông thì bên trong đã vọng ra giọng nói tràn đầy sức sống của Trương Tiểu Du.
Vì khi tới không báo trước nên cô ấy nhìn thấy cô cũng có phần ngỡ ngàng: “Ấy? Ngọc Anh, sao tối muộn rồi mà cậu còn chạy tới đây vậy?”
“Cá nhỏ, tớ định tối nay sang ở với cậu!” Lam Ngọc Anh cũng không giải thích, chỉ nói thẳng như vậy.
“Không được!” Trương Tiểu Du từ chối ngay không buôn suy nghĩ.
“Vì sao lại không được chứ?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.
“Cậu cãi nhau với tổng giám đốc Minh à?” Trương Tiểu Du không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Không” Lam Ngọc Anh khó xử giải thích: “Anh ấy đi công tác rồi, đi Ma Cao, phải đi mất một tuần cơ! Tớ ở nhà một mình thấy cũng chán nên tranh thủ qua đây chơi với cậu! Không chào đón tớ à.“
“Vậy thì được!” Trương Tiểu Du nghe xong bèn lập tức đổi giọng Lam Ngọc Anh nheo mắt lại: “Cả nhỏ, cậu chắc chắn không giấu tớ có chuyện mờ ám gì với Hoàng Trường Minh đấy chứ?”
“Tớ không hề! Cậu đừng đổ oan cho người ta chứ, tớ thế trước mặt Bác Hồ đấy!”
Trương Tiểu Du giơ tay lên một cách thái quá nhưng ánh mắt sáng vẫn lấp lánh. Như sợ tiết lộ chuyện gì, cô ấy vội vàng kéo cô vào nhà rồi đưa dép lê để chuyển hướng chú ý của cô.
Tầm rửa xong, hai người họ thoải mái nằm vật ra giường, trò chuyện mấy kỷ niệm cũ hồi đại học. Dần dần, mí mắt Trương Tiểu Du đánh nhau tơi bời nhưng Lam Ngọc Anh lại kiên quyết kéo cô ấy nói chuyện với mình.
“Ngọc Anh, ngủ đi được không? Tớ thật sự buồn ngủ lắm rồi…”
“Nói chuyện thêm với tớ một lúc đi!” Lam Ngọc Anh cắn môi, không dễ dàng buông tha. Lại nói chuyện thêm khoảng nửa tiếng nữa, rõ ràng đã ngáp ngủ rồi nhưng cô vẫn chưa có ý đi ngủ.
Trương Tiểu Du cầm chiếc đồng hồ lên rồi ai oán nói: “Chúng ta đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất dành cho giấc ngủ rồi. Nếu còn không ngủ thì có thể ngày mai dậy sẽ có thêm vài nếp nhăn đấy! Tới lúc đó xem tổng giám đốc Minh còn quan tâm cậu không!”
Lam Ngọc Anh vẫn không ngủ, cho tới khi chiếc di động trong tay cô cuối cùng cũng rung lên.
Liếc nhìn màn hình, cả người cô lập tức tràn đầy tinh thần. Mặt cô sáng lên, cô đặt di động lên tại: “… Alô? Anh xong việc rồi à?”
“Vẫn chưa ngủ sao?”
“Um…”
Hoàng Trường Minh cười khẽ: “Ha ha, đang đợi anh à?”
“Không phải…” Lam Ngọc Anh phủ nhận nhưng nghe chẳng có sức thuyết phục tỉ nào cả, cô đỏ mặt chuyển chủ đề: “Anh về tới khách sạn chưa?”
“Ừm, anh vừa về, vẫn chưa kịp thay quần áo. Có khá nhiều việc, người phụ trách dự án bên này xảy ra vấn đề, phải đột xuất thay một người mới để thay thế, thế nên cũng cần chút thời gian để làm quen!” Hoàng Trường Minh cất giọng trầm ấm, còn toát lên một chút mỏi mệt.
Lam Ngọc Anh nghe ra bèn vội nói: “Vậy anh mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”
Đầu dây bên kia hình như Hoàng Trường Minh khẽ đáp một tiếng nhưng lát sau cuộc gọi vẫn giữ nguyên trạng thái kết nối.
“À…” Lam Ngọc Anh nghi hoặc hỏi: “Hoàng Trường Minh, sao anh không cúp máy?