Chương 283
Lam Ngọc Anh nhớ lại trước kia anh đã từng nói sau này chỉ được phép hát cho một mình anh nghe.
Thấy cô có vẻ không bị gì nghiêm trọng, Hoàng Trường Minh đút hai tay vào túi rồi quay người đi ra ngoài.
Thấy vậy, Lam Ngọc Anh cũng rảo bước bám theo.
Khi đi ra lại trùng hợp bắt gặp một nữ nhân viên đi vào, bất chấp sự xấu hổ, cô chạy bước nhỏ đuổi theo bóng hình cao lớn phía trước nhưng anh không quay về phòng mà đi thẳng ra thang máy.
Như vậy cũng tốt, ban nãy bị ngã một cú trước mặt bao người, cô cũng chẳng còn mặt mũi nào quay về nữa.
Thang máy từ từ đi xuống, Lam Ngọc Anh nhìn sang người đàn ông bên canh Hai tay anh vẫn đút túi, cô chỉ có thể giật giật cổ tay áo của anh rồi dè dặt nói: “Hoàng Trường Minh, anh đã bớt giận chưa?”
“Chưa.” Hoàng Trường Minh lạnh nhạt buông một chữ “… Lam Ngọc Anh nghẹn lời.
Đúng lúc này, thang máy đã tới nơi, cánh cửa từ từ mở ra, những người đứng đợi bên ngoài cũng đồng loạt ùa vào.
Hoàng Trường Minh vẫn sải bước đi trước. Anh cao lớn chân dài, bước một bước là đi khá xa, lại không định chở cô nên chẳng mấy chốc đã cách nhau một quãng.
“Á…”
Lam Ngọc Anh kêu lên thành tiếng.
Cùng với đó, cô cũng ngôi sụp xuống ôm lấy đầu gối ban nãy bị ngã tỏ ra vẻ đau khổ.
Cô len lén nhìn, bóng dáng cao lớn trong tầm mắt vẫn rất lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý dừng lại.
Cô hơi sầu não, đáng nhẽ phải diễn giống hơn chút mới phải Đại sảnh người ra người vào tấp nập, Hoàng Trường Minh đi tới đâu cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Lúc hai người từ trong thang máy đi ra đã có ánh mất phóng qua. Bây giờ nhìn thấy cô cố tình ngồi sụp xuống, còn anh thì thản nhiên như không, bọn họ cứ như đang giễu cợt có định giở trò mèo nhưng không thành.
Lam Ngọc Anh đỏ bừng mặt.
Đang chuẩn bị rầu rĩ tự đứng lên thì trước mặt có thêm một cái bóng Cả người có lập tức nhẹ bằng, cô được anh bế bổng lên rồi đi thẳng ra cửa.
Lam Ngọc Anh vô thức vòng hai tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt càng đỏ ứng, ngoài sự xấu hổ còn có sự ngượng ngùng.
“Em sai rồi…”
Đôi mắt u tối đó liếc qua, tự biết mình đuối lý nên cô chủ động thừa nhận sai lầm.
“Nếu như lần sau còn có chuyện này xảy ra thì trước khi đi với các anh ấy, em nhất định sẽ hỏi ý kiến anh!”
Đáp lại cô là một tiếng hừ bật ra từ mũi Hoàng Trường Minh.
Nhưng tốt hơn lúc trước nhiều rồi, sắc mặt anh không còn quá căng thẳng nữa.
Hoàng Trường Minh không uống rượu nên tự lái xe đưa cô về. Dọc đường, hình như anh còn gửi tin nhắn báo cho Phan Duy là mình đã đi trước.
Đường đã về đêm nên không hề có sự ủn tắc giao thông, hai người họ về tới nhà khá nhanh. Sau khi đỗ xe xong, hai người một trước một sau bước xuống. Lần này anh không cố tình bỏ cô lại nữa nhưng mà khi đi tận tới nhà thì anh vẫn không nói câu nào, tự động mở cửa rồi bước vào.
Lam Ngọc Anh đành mặt dày theo anh vào trong.
“À, anh đi tắm trước đi… Đóng cửa lại, cô đứng vuốt vuốt mái tóc dài của mình.
Hoàng Trường Minh cởi áo khoác xuống, đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ồ ồ vang lên.
Lâm Ngọc Anh phồng má, nhún vai rồi thở hắt ra.
Một tiếng đồng hồ sau, trong ảnh đèn ấm áp của phòng ngủ, hai người họ đều đã lần lượt tầm rửa xong. Hoàng Trường Minh ngồi trên chiếc ghế đơn bên cạnh, hồng quấn khăn tầm, hai chân vật chéo, ngón tay kẹp điếu thuốc, dáng vẻ thuần thục.
Ngoài cửa có một bóng dáng lên là lén lút.
Lam Ngọc Anh đang che loa điện thoại đi, hạ thấp giọng nói: “Cả nhỏ, cậu chắc chắn cách này có tác dụng chứ?”
“Thì cứ thử xem!” Trương Tiểu Du đáp lại trong cơn buồn ngủ.
Sau khi ngắt điện thoại, Lam Ngọc Anh nhìn về phía bóng hình bên cửa sổ rồi cảm thấy vô cùng áp lực.
Ai cũng bảo đỗ con gái không dễ dàng chứ Rõ ràng dỗ đàn ông vui mới khỏi Cô hít sâu một hơi, dường như đã quyết định điều gì đó, tiến thắng vào trong.