Chương 279
Sofa phải gánh sức nặng của hai con người nên bị lún hẳn xuống. Lam Ngọc Anh cảm giác như bản thân cứ lợ lửng giữa không trung, cảm nhận rõ nét duy nhất chính là nguồn sức mạnh tráng kiện của anh.
Những tiếng sột soạt vang lên, quân áo ngủ biến mất rất nhanh.
Hoàng Trường Minh cúi mặt xuống thì thầm bên tại cô: “Lát nữa em nhỏ tiếng một chút, đánh thức tên nhóc đó thì anh không chịu trách nhiệm đâu.
“…” Lam Ngọc Anh xấu hổ không chịu được.
Cô nhìn thấy anh biến ra một cái bao cao su trong tay rồi thuần thục mở ra.
Một giây sau, cả người cô cứng đờ.
Cô suýt nữa đã hét lên thành tiếng, nghĩ tới những lời anh nói thì lập tức lấy tay bịt chặt miệng lại, sợ bật ra tiếng động gì sẽ đánh thức thằng bé. Mí mắt cô đã nhuốm một lớp đỏ hồng mỏng manh, dáng vẻ vừa đau khổ vừa khó chịu.
Hoàng Trường Minh cười gian xảo, tiếp tục thì thầm: “Nhớ anh không?”
Lam Ngọc Anh không trả lời, nhằm mặt lắc đầu.
“Ngọc Anh, có nhớ anh không?”
“Có muốn anh không?”
Trong đêm khuya yên ắng, giọng nói khàn phát ra từ cổ họng anh cực kỳ mề hoặc.
Lam Ngọc Anh dẫn dân không kiểm soát nổi mà chìm đầm, run rẩy bật ra một câu: “Muốn “
Hoàng Trường Minh hoàn toàn điện cuồng.
Thứ hai, ngày làm việc.
Tuy vừa mới kết thúc một kỳ nghỉ cuối tuần nhưng trông Lam Ngọc Anh có vẻ chỉ càng mệt mỏi hơn.
Buổi tối ngày Hoàng Trường Minh đi công tác trở về, anh mở cửa lẻn vào lúc nửa đêm, hành hạ cô tới gần sáng. Hôm sau là chủ nhật, tuy rằng tháng bé đã được đón về nhưng anh vẫn không tha cho cô. Cô bị ấn lên giường và cuộc vui không hề có kết thúc.
Vật vã tới giờ tan làm, Lam Ngọc Anh đi từ trong thang máy ra.
Bên ngoài tòa nhà văn phòng có hai hình bóng quen thuộc đang chờ đợi, cô ngạc nhiên lên tiếng: “Anh Nguyễn Phong? Tiêu Thành Vân?”
“Lần trước bị em cho leo cây nên hôm nay tới đây chặn đường em luôn!” Tiêu Thành Vân uể oải nói.
“Ơ..” Lam Ngọc Anh ngượng ngập.
Tiêu Thành Vân bĩu môi tỏ vẻ không vui nói: “Anh đặt chỗ ở nhà hàng xong rồi, không được viện lý do từ chối đấy! Chúng ta cũng đã lâu lắm không ăn với nhau một bữa, Lam Ngọc Anh, em đừng làm anh mất hứng”
“Thôi được rồi!” Ngâm nghĩ một chút, cô đành phải gật đầu đi theo hai người họ.
Dù sao lần trước cũng là mình bằng hẹn, còn không đi thì cô sẽ rất ái ngại.
Có điều có vốn đã hẹn Hoàng Trường Minh tối nay cùng ăn cơm. Bứt rút giây lát, cô rút di động ra: “Vậy anh đợi em gọi một cuộc điện thoại đã Cô gọi vào số anh, có chuông nhưng mãi không thấy ai bắt máy.
Lam Ngọc Anh nhớ ra chiều nay có gọi điện, anh nói hình như chập tối có một cuộc họp. Cô nghĩ chắc chắn là anh vẫn chưa xong họp nên không tiện nhận điện. Cô soạn một tin nhắn gửi qua, nói với anh mình đi chơi với bạn.
Vừa bỏ di động xuống, cô đã bị Tiêu Thành Vân kéo thẳng lên xe.
Nơi họ dùng bữa là một nhà hàng cao cấp, chỉ nhìn cách trang trí và thái độ phục vụ cũng biết chắc là do Tiêu Thành Vân đặt chỗ.
Căn phòng VIP to nhất chỉ có ba người họ ngồi, rõ ràng cực kỳ trống vắng. Nhưng họ lại gọi rất nhiều món, gần như bày kín chiếc bàn xoay, Lam Ngọc Anh chọc hai miếng thịt tôm hùm, bị mùi mù tạc làm cho suýt sặc. Phải uống hai hớp nước vào cô mới bình ổn lại được, kể đó ngước mắt lên thì phát hiện Tiêu Thành Vân ngôi đối diện có vẻ khang khác. Một người bình thường nhiều chuyện nhất mà hôm nay lại nói rất ít, hình như còn có tâm sự.
“Anh ấy sao vậy?” Cô bất giác hỏi.
“Không có chuyện gì nghiêm trọng đầu, buồn tinh thôi.” Nguyễn Phong cười cười.
Lam Ngọc Anh sửng sốt như vừa phát hiện ra châu lục mới: “Tiểu Thành Vân cũng biết thích người khác à?”
“Sao hả, Lam Ngọc Anh, anh không được thích ai hay sao?” Tiêu Thành Vân nghe xong thì lập tức phật lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!