Chương 25
Nhưng quả thật là cô không ngờ Lam Ngọc Thiện cũng có mặt trên con tàu du lịch này, lý do thì có vẻ là cô hiểu rõ.
Lam Ngọc Anh tăng tốc động tác tay, không muốn bị phát hiện, định lặng lẽ rời sang khu vực khác, nhưng có người không chịu để yên như vậy, bèn vươn tay về phía cô, nói: “Cô kia, lại đây!”
“Thưa cô, cô có yêu cầu gì ạ?” Ngọc Anh đành phải cản răng đi tới.
“Đổi lại tất cả những thứ này cho tôi!”
“Vâng, như ý cô.”
Lam Ngọc Anh khẽ gật đầu, chồng bộ chén đĩa lại với nhau và chuẩn bị mang đi, nhưng khi cô định lấy đi con dao trên bàn, ánh mắt của Lam Ngọc Thiện bỗng lóe lên một tia nhìn lạnh lẽo, sau đó cô ta cố ý nâng khuỷu tay lên, và con dao trên bàn rơi xuống đất.
Thấy vậy, Lam Ngọc Anh dĩ nhiên phải khom người nhặt.
Nhưng ngay khi cô chạm vào con dao, một mũi giày cao gót đã giẫm lên nó.
“Xin lỗi nhé, tôi không nhìn thấy nó!” Vẻ mặt và giọng điệu của Lam Ngọc Thiện có vẻ rất hối Susk Lam Ngọc Anh im lặng nảm chặt tay.
Mặc dù chuyện này diễn ra rất nhanh nhưng ngón út của cô vẫn bị giãm lên, vừa tấy đỏ vừa đau đớn.
Lam Ngọc Anh nhìn vẻ đắc ý trong mắt Lam Ngọc Thiện, nhưng không thể làm gì để phản bác lại cô ta. Vì nếu xảy ra xung đột ở đây và để cho quản lý biết, cô chắc chăn sẽ bị trừ tiền công và như vậy thật lãng phí công sức mấy ngày qua.
Cuối cùng, cô chỉ mím môi, chịu đựng nhặt lại con dao, lấy bộ chén đĩa mới trong tủ ra, thay vào bàn từng cái một, Lam Ngọc Thiện vẫn khoanh tay ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn cô như thể mình là một nữ hoàng, rồi đột nhiên khuôn mặt đắc ý của cô ta bỗng hớn hở và mỉm cười đứng lên.
Nhìn vẻ mặt đó cũng đủ biết là ai vừa xuất hiện.
“Anh Trường Minh!” Lam Ngọc Thiện vừa thấy người đã sốt sắng chào hỏi, “Em đợi anh mãi! Em đã gọi cà phê đen yêu thích của anh rồi, ăn sáng xong chúng ta hãy xuống boong ngắm cảnh đi!”
Hoàng Trường Minh cau mày, có chút xao động khi nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
“Anh Trường Minh, sao đêm qua anh đi ngủ sớm vậy!”
“Tôi không khỏe.”