Chương 22
Cô nhìn lên và thấy anh ta đang dùng giày da giãm nát tàn thuốc trên mặt đất, sau đó cúi người nhặt lên rồi ném nó vào thùng rác, hai tay vòng ra sau lưng và bắt đầu nhìn xuống chỗ cô. Khuôn mặt không chút cảm xúc và cũng không hề tỏ ra dịu dàng thương hại.
Cô biết anh ta là kẻ máu lạnh vô tình, lòng dạ sắt đá, trước đây anh ta thậm chí còn thờ ơ nhìn cô cứa cổ tay mà máu chảy lai láng!
Nhưng đột nhiên, Hoàng Trường Minh lại đưa tay vê phía cô mà không hề báo trước.
Lam Ngọc Anh nghiêng đầu, nhưng không thể né kịp, chỉ kịp nghe thấy hắn hỏi: “Mặt cô sao vậy?”
Cô cảm nhận được những ngón tay anh ta đang vén những lọn tóc dài trên mặt, lúc nãy khi đến bệnh viện, vì sợ bà ngoại lo lắng, cô đã thả tóc xuống, bây giờ khi những lọn tóc xõa ra đã vô tình để lộ bên má trái sưng tấy với năm dấu tay hẳn rõ dưới con mắt của anh ta.
Lúc này, khi bị những đầu ngón tay này cọ xát, cô mới cảm thấy đau nhức và còn có một chút ngứa ngáy nữa. Cảm giác này…..
Lam Ngọc Anh còn chưa kịp định ra chỗ ngứa đến từ đâu, liền nghe thấy Hoàng Trường Minh nói với giọng chế nhạo, “Lại ăn tát đòi tiền hả?”
“….” Nghe lời này, cô càng cảm thấy má trái đau hơn.
Câu nói này đã đánh trúng tâm của cô, khuôn mặt cô chợt nóng bừng lên.
Những chuyện xui xẻo này chẳng phải đều là nhờ “hồng phước” của anh ta sao? Nếu không phải vì anh ta, Lam Ngọc Thiên sẽ không ghen đến phát điên vào sáng sớm nay, khiến Lam Khải Dương tức giận mà hại chính con gái mình, tiền bồi thường cho cái tát coi như cũng mất sạch…..
“Không liên quan gì đến anh!” Lam Ngọc Anh đột ngột hất tay anh ra, tránh sang một bên, rồi sau khi đã bước ra đến một khoảng cách đủ xa, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh ta, nói gãn từng chữ: “Anh Hoàng, tôi thực sự hy vọng chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa!”
Hoàng Trường Minh đứng yên lặng nhìn cô dần biến mất vào hành lang.
Một lúc lâu sau, anh mới lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, nheo mắt nhìn làn khói cuộn tròn.
Một con tàu du lịch sang trọng vừa cập bến trên sông, làm lung lay những ánh đèn rực rỡ trên làn nước.
Hành lang trên tâng hai của con tàu trải thảm lông dày, khi bước mạnh lên cũng không có lấy một tiếng động, mỗi dãy phòng ở đây đều có thể sánh ngang với khách sạn năm sao, Lam Ngọc Anh lúc này đang cầm một chiếc khăn trải giường sạch sẽ, xoay người dừng lại.
Sau khi gõ cửa, cô khẽ quẹt thẻ chủ phòng.
Nhìn từ ngoài vào căn phòng trông rất rộng rãi, một người khách đang đứng quay mặt ra ngoài cửa sổ.