Chương 217
Cô sợ hãi quá mức, chìa khóa trong tay cũng rơi xuống đất vang lên tiếng ‘lạch cạch’.
Lam Ngọc Anhluống cuống tay chân nhặt lên, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi anh.
Từ đầu tới cuối, gương mặt và ánh mắt của Hoàng Trường Minhkhông có gì thay đổi.
Không có ý định chào hỏi với cô, so sánh với vẻ khiếp sợ trên mặt cô, anh hoàn toàn thản nhiên như bình thường, giống như việc anh xuất hiện và mở cửa ở đây không phải chuyện gì to tát.
Sau khi Hoàng Trường Minhrút chìa khóa ra, sải bước đi vào.
Lam Ngọc Anhngây ra tại chỗ, tầm nhìn bị ngăn cách bởi cánh cửa, mà thứ cuối cùng cô thấy, là đôi mắt sâu thẳm kia.
Trong hành lang yên tĩnh, cô không thể làm gì khác hơn là xoay người mở cửa, rồi đóng cửa vào.
Sau đó, Lam Ngọc Anhlàm một hành động rất ngớ ngẩn.
Cô dùng sức véo má phải một cái, cảm giác đau đớn ập đến, xác định cô không phải đang nằm mơ, Hoàng Trường Minhthật sự chuyển đến căn nhà đối diện ở
Thì ra kẻ có tiền khó hiểu trong miệng chị hàng xóm…
Hóa ra là anh!
Nhưng quan trọng là sao anh lại phải chạy tới đây o?
Rõ ràng anh đang ở một khu biệt thư sa hoa như vậy, so với khu dân cư cũ nát này là một trời một vực đấy! Hay là kẻ có tiền thật sự đều bị bệnh tâm thần nhẹ?
Lam Ngọc Anhđứng ngay ở cửa ra vào, hơn nữa vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau sự kinh hãi.
Cho nên lúc tiếng gõ cửa vang lên, cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng tại chỗ.
Lam Ngọc Anhnuốt ngụm nước miếng, nín thở hỏi: “Ai vậy?”
“Là tôi.”
Bên ngoài truyền đến giọng nam trầm tĩnh.
Lam Ngọc Anhnhìn qua mắt mèo, bên ngoài đúng là dáng người cao to của Hoàng Trường Minh, đôi mắt sâu thẳm giống như có thể nhìn xuyên thấu cánh cửa.
Tay cô đặt trên chốt cửa, chậm rãi đẩy ra: “…..Anh có chuyện gì không? “Tôi tới lấy quần lót.” Hai tay Hoàng Trường Minhđút túi quần, nói rất rõ ràng.
Trong đầu Lam Ngọc Anh’oanh một tiếng.
Anh vẫn nhớ rõ chuyện này à!
Hiện tại rốt cuộc cô cũng đã hiểu, tin nhắn anh gửi lúc tước tự mình tới lấy là có ý gì.
Thấy ảnh nhìn của anh quét qua người mình, Lam Ngọc Anhxấu hổ, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang đứng ngày ngốc ở chỗ cửa ra vào, vội vàng bỏ túi xuống, thay dép nhanh chóng bước vào trong: “… Anh chờ chút!”
Mấy giây sau, cô đã quay lại.
Trong tay cầm một chiếc quần lót nóng bỏng của nam, Lam Ngọc Anhđưa cho anh, nhưng lần này không thể nào nói được hai chữ ‘cảm ơn.
“Có chuyện gì à?” Ánh mắt Hoàng Trường Minhvẫn nhìn cô chằm chằm, nhưởng mày.
Lam Ngọc Anhđầy nghi hoặc, biểu cảm trên mặt tỏ vẻ như không dám chắc: “Hoàng Trường Minh, anh dời tới nhà đối diện à?”
“Không phải em vừa thấy rồi sao?” Hoàng Trường Minhmóc chìa khóa trong túi ra, lay lay trước mặt cô. Lam Ngọc Anhđương nhiên thấy được, quan trọng “Sao anh lại chuyển tới đây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!