Chương 206
“Vẫn chưa về sao.”
“Hình như vẫn chưa” Phan Duy nghe vậy gặt đầu lần nữa.
“Ừ.” Lam Ngọc Anhnắm chặt ngón tay, vẫn chưa vé?
Cậu nhóc phát hiện cô không đi theo, liền vui vẻ chạy tới kéo tay cô: “Cô Ngọc Anh, cô làm gì thế, thang may sắp đến rồi kìa.”
Lam Ngọc Anh chưa kịp nói gì đã bị kéo vào thang máy, lúc nhanh chóng đi lên.
Có lẽ bởi vì trời đổ mưa, người ở tầng cao nhất rất ít, đa số đều là khách của khách sạn vào ở.
Trang trí trên tầng cao nhất là một tấm rèm lớn cao từ trần đến sàn, có thể cho người ta cảm giác nhìn ra toàn cảnh thành phố, nhưng hiện tại bên ngoài mưa to như trút nước, tiếng mưa rả rích, từng giọt nước lớn chảy xuôi đổ xuống kinh, vốn không nhìn rõ bất cứ thứ gi.
Mưa thu lần này ào ào mà tới, nhìn có vẻ trong thời gian ngắn cũng sẽ không ngừng.
Lam Ngọc Anhcủi đầu, nhìn về tin nhắn kia trong điện thoại “Tám giờ tối nay, công viên Biển Đông, không gặp không về
Cô là nhìn thời gian.
Bảy giờ đã hơn chín giờ…
Lối vào vườn hoa ngoài trời thì ở phía trước, bên cạnh có máy bản nước tự động, cậu nhóc làm ấm nói khát nước muốn uống để uống, Nguyễn Phongbỏ tiền vào, rơi xuống hai lon nước trái cây, sau khi mở ra hết thì đưa một lon trong đó cho cô.
Nhưng Lam Ngọc Anhkhông nhận, mà căng thẳng cầm điện thoại: “Anh Nguyễn Phong, đột nhiên em có chút việc, anh và Châu Châu đi vào chơi đi.”
“Chuyện gì? Có cần anh đưa…
Lời phía sau của Nguyễn Phongbị kẹt lại trong cổ hong, bởi vì bóng người của cô đã đi xa.
Lam Ngọc Anhđến trước quấy khách sạn mượn chiếc dù, chặn một chiếc xe taxi rồi đi vào ngôi.
Cô xem trên bản đồ, khoảng cách giữa công viên
Biển Đông và khách sạn ít nhất là hai mươi km, không kẹt xe thì cần một giờ, lúc này trời đang mưa to nên xe đi trên đường đều rất chậm rãi. Trên đường, Lam Ngọc Anhđã gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh lần nữa, nhưng vẫn như lúc nãy, đều là thông báo của tổng đài không thể kết nối được hoặc là máy đã tắt.
Phía trước là tài xế nữ, cô ấy không thể không nhìn cô từ trong gương chiếu hậu của xe: “Em gái, trời đang mưa to thế này mà em còn đến công viên Biển Đông để làm gì thế?”
“À, em có chút việc.” Lam Ngọc Anhxới xới mái tóc dài của mình.
Trên đường đi, mưa cọ rửa trên tấm kinh che đi tầm nhìn nên mọi thứ đều rất mơ hồ, ngoại trừ tiếng từ đài phát thành mở lên, còn lại đều là tiếng nước bắn lên vì bị bánh xe cần qua.
Rất nhiều suy nghĩ đang ngổn ngang trầm mối trong lòng.
Thời gian đã hẹn trong tin nhắn là tám giờ, bây giờ đã hơn mười giờ rồi. Phan Duy nói Hoàng Trường Minhvẫn chưa về, chẳng lẽ anh vẫn còn đang ở công viên Biển Đông chờ mình ư? không thể nào đâu nhỉ?
Chắc là không có đâu…
Với tính tình của Hoàng Trường Minh, bình thường ngay cả nghe điện thoại cũng không có kiên nhẫn nghe, đều là cúp thẳng. Cho dù anh có tới, nếu không nhìn thấy cô chắc anh cũng sẽ phẩy tay rời đi thôi.
Cô có nghĩ thế, nhưng vẫn chọn bắt taxi đi tới đó.
Ở khu thành phố này cũng là lần đầu tiên cô tới, chở nói chi là công viên. Xe càng chạy xa thì dòng xe càng ít, cuối cùng gần như chỉ còn lại một chiếc xe của bọn họ. Cách không xa ở phía trước là cửa lớn của công viên ở xuất hiện trong tầm mắt