Chương 1977
Thứ 3, trường tổ chức các hoạt động ngoại khóa và nghỉ nửa ngày.
Trở lại ký túc xá, các bạn cùng phòng đang thảo luận làm sao để tận dụng được giờ nghỉ này, trong lúc chờ đợi kết quả liên hỏi Lý Lan Hoa lúc này đã leo lên giường tầng: “Lan Hoa, bọn tớ chuẩn bị đi ra ngoài chơi, tiện đi ăn tối luôn, cậu đi cùng chứ?”
“Các cậu đi đi, tớ còn có chuyện khác!”
Lý Lan Hoa lắc đầu, đợi các bạn cùng phòng thay đồng phục học sinh và đi ra ngoài. Cô lấy điện thoại từ dưới gối lên và bấm số, sau khi cuộc gọi được kết nối, cô cản môi, nói: *Alo, chú nhỏ!”
“Ừ” Trần Văn Sáng trầm giọng đáp.
Đảo mắt một vòng, Lý Lan Hoa trực tiếp nói: “Chú còn nợ cháu một bữa lấu. Khi nào thì chú mới mời cháu ăn đây?”
Trần Văn Sáng bất lực, anh đồng ý khi nào?
‘Đường đường là thiếu tướng trong quân đội, lẽ nào thay vì mời cháu họ của mình một bữa lẩu cũng không được, lại đòi đi ngủ ư?”
“Muốn ăn như vậy à?”
“Vâng!” Cho dù biết anh ta không nhìn thấy nhưng Lý Lan Hoa vẫn nghiêm túc gật đầu, ngón tay vân vê tờ giấy: “À, buổi chiều bọn cháu được nghỉ, buổi tối cũng không cần học…
Trên đường, Trần Văn Sáng dường như thấp giọng cười một tiếng “Ừm, buổi tối sáu giờ, xong việc chú sẽ đến đón cháu.”
“Một lời đã định, cháu đợi chú!” Lý Lan Hoa cười vui vẻ.
Sáu giờ tối, cô đã sớm đợi ở cổng trường, nhìn thấy chiếc xe Jeep màu xanh quân đội đến gần, cô liền vảy tay chào.
Sau khi lên xe, họ trực tiếp lái xe đến quán lẩu gần đó mà họ đã từng ăn qua hai lân.
Xe vừa dừng lại, Trần Văn Sáng liền nghe điện thoại.
Khi cúp máy, giữa hai lông mày dường như có vài đường cau lại, vẻ mặt khó chịu. Lý Lan Hoa thấy vậy, vội vàng hỏi: “Chú nhỏ, có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của Trần Văn Sáng có chút bất lực: “Vài đồng đội có quan hệ tốt trong quân đội vừa trở về từ phía nam sau khi tham gia đánh giá huấn luyện đặc biệt. Bọn chú đã gần nửa năm không gặp nhau. Lê Minh Hùng đang đi đón, bọn họ nhất định cứ muốn chú đi.”
Lý Lan Hoa trầm mặc. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hai tay trên đầu gối siết chặt nhau, bất mãn nhếch miệng: “Chú nhỏ, vậy là cháu sắp bị cho leo cây đúng không?”
Trần Văn Sáng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống của cô, hai mất lấp lánh lúc này bị che mất, cảm thấy trên đầu như có một đám mây đen nhỏ.
Yết hầu khẽ nhúc nhích, những lời định nói với cô đều bị nuốt xuống.
“Chú đưa cháu đi cùng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!