Chương 1953
Thật ra điều này cũng bình thường, bởi vì họ trước đó cảm thấy đã oan uống cô nên khi chân tướng thật sự lộ ra thì sẽ cảm thấy đã trách lầm người tốt, càng sinh ra nhiều yêu thường và muốn bảo vệ cô hơn.
Ngô Tĩnh tiếp lời nói tiếp: “Mặc dù cậu bị ốm nằm viện, mấy ngày nay đều không đến trường học nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bàn tán của mọi người với cậu đâu! Hơn nữa bây giờ độ nổi tiếng của cậu đã xếp ngang hàng với Kỷ Ngữ Lam, mọi người vẫn còn đang bàn bạc khi trường học bình chọn hoa khôi có khả năng cậu sẽ đạp đổ vị trí của cô ta đấy”
“Ha ha, đây có tính là may mản trong hoạn nạn không!”
Lý Lan Hoa nghe xong chỉ cười nhạt, cô đối với vị trí hoa khôi trường học cũng không có hứng thú gì lắm.
Chuyển từ trường trong thị trấn đến đây chỉ là do không nỡ từ chối một phần tâm ý của ông nội muốn chuyển cô đến một trường học lớn hơn để có thể thi đỗ đại học.
Cô cảm thấy nửa học kỳ đã qua nên không quá cứng rần, đồng ý chuyển trường mới, hơn nữa cô cũng đã hẹn với cô bạn thân Trương Tiểu Du cùng nhau thi vào một trường đại học, hai người cùng nhau làm phóng viên nhỏ mỗi ngày vui vẻ đi làm Tạ Á Nam thấy cô cũng không thèm để ý nên uyến chuyến đối đề tài “Đừng nói nữa, Lan Hoa, bây giờ cậu có thể ăn cái gì không?”
“Khụ, có thế..” Lý Lan Hoa liếm môi.
Tạ Á Nam gật đầu: ‘Cậu mới ra viện chắc còn chưa ăn gì, chúng ta về ký túc xá trước, thuận tiện đi căntin mua đồ ăn, sau đó buổi chiều trở về đi học!”
Ngay sau đó, bốn cô gái vừa nói vừa cười đi về ký túc xá.
Trước giờ học mười phút, dãy hành lang bên ngoài văn phòng.
Sau khi cửa phòng mở ra, hai bóng dáng ở bên trong đi ra, khuôn mặt Chu Kỳ Kỳ đầy nước mắt nảm tay Kỷ Ngữ Lam, cảm động nói: “Ngữ Lam, cảm ơn cậu! Tớ không biết nói gì cho phải, nhưng thật sự cảm ơn cậu!”
“Nhờ có cậu bảo người nhà đến chào hỏi với lãnh đạo trường, nếu không bây giờ tớ không dám quay lại trường học mất, có khi còn trực tiếp bị đuổi học! Bố mẹ tớ nói nếu tớ bị đuổi học thì sẽ không cho tớ vào nhà vì quá mất mặt!”
Kỷ Ngữ Lam vuốt mái tóc dài, mỉm cười nói: “Chu Kỳ Kỳ, cậu đừng nói như vậy, chúng ta là bạn bè, làm sao tớ có thế thấy chết mà không cứu chứt”
Mặc dù lời nói ra như vậy nhưng trong lòng lại chỉ mình cô ta hiếu, Sau khi chuyện tuần trước lan truyền ra, Kỷ Ngữ Lam đương nhiên biết Chu Kỳ Kỳ tìm rất nhiều cách cầu cứu nhưng không được, chỉ là lúc đó cô ta vẫn không giúp đỡ, đợi đến khi Chu Kỳ Kỳ đi đến bước đường cùng, hoàn toàn tuyệt vọng mới không nhanh không chậm đứng ra, vừa vặn giả vờ ra tay cứu giúp đúng lúc.
Giúp đỡ một chút thì có ích gì, phải giúp người gặp hoạn nạn đúng lúc cần thiết thì người ta mới nhớ, như vậy thì Chu Kỳ Kỳ mới càng thêm cảm kích cô ta hơn”!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!