Chương 1946
“Ừm, sở công an thành phố có cuộc họp” Trần Văn Sáng gật gật đầu, nhíu mày liếc đồng hồ trên cố tay, chuyến công tác đã sớm được quyết định rồi, đây cũng là lý do vì cao anh bảo Lê Minh Hùng chờ mình ở dưới lâu.
‘Ngập ngừng một lát, anh ta lại nói thêm: “Nhớ kỹ buổi sáng hôm nay chú đã dặn cháu như thế nào nhé. Có chuyện gì thì cứ gọi cho chú”
“Vâng” Giọng nói của Lý Lan Hoa hơi trầm xuống Thẩm Quân Sơn đứng ở bên cạnh rất giỏi nắm bắt cơ hội thế hiện, cậu bắt đầu thể hiện trước mặt người lớn để tăng điểm thân thiện: “Chú nhỏ, chú đừng lo, chú cứ yên tâm đi làm đi ạ, Lan Hoa ở đây đã có cháu lo rồi!”
Ánh mắt thản nhiên của Trần Văn Sáng chợt lướt qua khuôn mặt của thiếu niên kia, nhìn sang cô gái: “Chú đi đây”
“Ừm..” Lý Lan Hoa gật đầu, mặt mày có hơi phụng phịu.
“Cháu chào chú nhỏ!” Thẩm Quân Sơn réo theo.
Trần Văn Sáng không nói gì, xoay người đút túi quần, xỏ giày bộ đội, đôi chân dài thoăn thoắt bước đi.
Sau khi Thẩm Quân Sơn chạy tới đóng cửa phòng bệnh, cậu quay đầu lại đụng phải ánh mắt của Lý Lan Hoa, cả người run lên: “Mẹ kiếp, Lý Lan Hoa, cậu làm gì mà nhìn tớ bãng ánh mắt như vậy chứ, làm tâm hồn mỏng manh của cậu đây sợ muốn chết nè!”
“Cậu đừng gọi chú ấy là chú nhỏ nữa!” Lý Lan Hoa nhíu mày.
“Hả?“ Thẩm Quân Sơn ngẩn người ra, không thế hiếu được hỏi cô: “Tớ là bạn của cậu, không gọi chú nhỏ theo cậu thì gọi bãng gì chứ?
Lý Lan Hoa bĩu môi: “Chú tớ tên là Trân Văn Sáng, cậu có thế gọi Chú ấy là chú Trần!
Tuy chỉ là một xưng hô bình thường nhưng trong tiềm thức của cô, cô chỉ muốn mình mình gọi người đó là chú nhỏ.
‘Thấm Quân Sơn nghe vậy, rũ rũ mái tóc vàng khẽ nói: “Không phải đấy chứ, cậu có ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy sao?”
Trước chiếc xe jeep màu xanh lá cây quân đội đang đậu ở tầng dưới trong bệnh viện, Lê Minh Hùng đang tựa vào đó cầm điện thoại di động lướt Facebook rất say mê.
Bình thường trong quân đội có kỷ luật là không được phép mang điện thoại di động bên mình, chỉ có thể dùng trong thời gian quy định, đương nhiên là trừ sĩ quan cấp cao Trần Văn Sáng ra. Vì vậy, nhân cơ hội ra ngoài quân ngũ, Lê Minh Hùng điên cưồng lướt Facebook để đọc mấy chuyện phiếm.
Đang mê mẩn lướt thì chợt cảm thấy sau lưng có một lưồng khí lạnh.
Lê Minh Hùng rụt cố lại, nhìn thấy anh cả nhà mình đi thẳng ra khỏi bệnh viện, với kinh nghiệm bao năm đi theo anh ta, ngoài khí chất cường thế áp bức đó thì dường như dường như còn pha chút lạnh lùng khó hiểu.
Không nên đụng vào hat Lê Minh Hùng cho rằng nếu không có cái bóng đèn như mình đi quấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!