Chương 1934
Bởi vì mặt dán vào rất gần, ngoài cảm giác được cánh tay cường tráng và lông ngực vạm vỡ, dường như còn cảm nhận được nhịp tim ổn định của anh. Hơn nữa nhịp tìm của cô dường như cũng đập nhanh hơn, cô chớp chớp mắt: “Chú nhỏ, chú là người đàn ông đầu tiên ôm cháu đó!”
Trần Văn Sáng giữ lấy bả vai của cô, bất giác thu lại Lý Lan Hoa có chút sợ bản thân bị rớt xuống nên tiến lên trên, càng siết chặt cổ anh ta hơn.
Trần Văn Sáng hơi dừng lại: “Đừng có nhúc nhích!”
“Vâng ạI” Lý Lan Hoa ngoan ngoãn đáp.
Bệnh viện, khoa cấp cứu.
Lúc này phòng khám bệnh đã tan làm, chỉ có thế trực tiếp đến phòng cấp cứu. Trần Văn Sáng ôm cô ấy đến giường bệnh, bác sĩ bên cạnh đang kiểm tra sơ bộ mắt cá chân trái của cô.
Lý Lan Hoa nhịn đau, trông rất đáng thương, hỏi: “Bác sĩ tôi bị thương có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng!” Bác sĩ là một dì đã có tuổi, xem ra tính cách rất tốt: “Sơ bộ xác định chỉ là chấn thương phần mềm, dây chẳng bị rách một phần, đơn giản bôi ít kháng viêm với giảm sưng là được! Đợi một lát đi chụp X-quang, xác định một chút nếu không bị sao, thì có thể đi về rồi!”
“Cảm ơn!” Lý Lan Hoa mỉm cười.
Bác sĩ viết nhanh vào bệnh án vài nét, sau đó đưa cho Trần Văn Sáng: “Đi nộp tiền khám cho bạn gái cậu đi!”
Cả hai người đều sửng sốt Sau đó, căn phòng rơi vào im lặng Lý Lan Hoa mặt nóng lên, khế cản môi, giọng như muỗi kêu giải thích: y không phải bạn trai của tôi, là chú nhỏ của tôi…”
Trần Văn Sáng nảm chặt tay đặt lên môi mỏng, dường như cũng rất ngượng ngùng.
“Đội trưởng Trần!”
Lúc này Lê Minh Hùng đột nhiên chạy vào, phá vỡ bầu không khí.
Sau khi chào theo nghỉ thức quân đội xong, liền lốp bốp báo cáo: “Tôi ở khu vực lân cận đuổi theo rất lâu, nhưng không có bắt được, phỏng đoán là đối tượng đã trốn thoát rồi. Có điều nếu như hản ta bị thương, nhất định sẽ phải điều trị, muốn bắt được hắn ta cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều”
“Chị “Ừm” Trần Văn Sáng lãnh đạm nói.
Sau khi báo cáo xong công việc, Lê Minh Hùng cũng nhìn về Lý Lan Hoa trên giường bệnh.
Mặc dù đã nhìn thấy cô ấy từ xa trong hai lần nhiệm vụ trước, nhưng vẫn chưa có nhìn Kĩ ngoại hình của cô ấy. Lúc này từ mặt, nhìn xuống mắt cá chân bị thương, sau đó dừng lại trên gấu áo bị rách, lộ ra cái eo nhỏ, đôi mắt liền mở to như phát hiện ra một việc gì đó khó tin Trần Văn Sáng khóe mắt híp lại: “Nhìn đi đâu đó?”
Lê Minh Hùng khẩn trương, lập tức ngước đầu lên nhìn trời, nghiên cứu trần nhà.
“Đi, thanh toán viện phí!” Trần Văn Sáng đưa tờ đơn ném qua.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!