Chương 193
Bật lửa của Hoàng Trường Minh chảy le lói, khói bốc lên nghi ngút.
Trong làm khói trắng, dù anh không nhìn phía đối diện, ánh mắt mơ màng như đang nhớ về quá khứ.
Trong khu B, quả nhiên giống y như đúc lời nói củaPhan Duy, Lam Ngọc Anh mặc một bộ đồ màu hồng, rõ ràng là đặc biệt chuẩn bị trước, Nguyên Phong dang ôn nhu đeo tai nghe vào tại cô, bên cạnh còn một cây nấm nhỏ.
Thực sự giống như gia đình ba người ấm áp…
Hoàng Trường Minh hít một hơi thuốc lá, hành động này làm anh bị sắc.
Anh dứt khoát dụi điều thuốc vào gạt tàn, cầm ly nước uống hai ngụm, cuối cùng cũng hết sặc, thấy Trần Phong Sinh cười như không cười nhìn anh chằm chấm, môi mỏng anh mấp máy, lầm bầm lại cầu trước đó, “Phụ nữ sao, tôi cũng chẳng hiểm gì không biết là nói cho Trấn Phong Sinh nghe hay nói cho chính bản thân anh nghie. Truyện Đam Mỹ
Trần Phong Sinh nghe vậy, đầu tiên là sự phát run, sáu đó im lặng nhíu máy.
Không hiểm?
Trần Phong Sinh nhìn điều xì gà bị bẻ gãy, bĩu môi, ai thèm tin chứ “Bop”
Nhân viên giơ bảng hiệu, trúng hồng tâm.
Lam Ngọc Anh thảo tai nghe xuống, lập tức nghe thấy tiếng hô, ” Ngọc Anh, thật đẹp trai!”
“Ngọc Anh, cũng giỏi thật nha.” Nguyễn Phong đi gần tới, với giọng điệu ngạc nhiên, “Anh nhớ lúc trước mỗi lần rủ chơi đều nói không hứng thủ, chỉ ngồi một bên bấm điện thoại, chủ động dạy cũng không thích, không nhìn ra em lại có năng lực tốt thế
Trong mắt Lam Ngọc Anh lấp lóe tia sáng, “Trước có cùng bạn tới đây một lần.”
“Đến lần đầu? Vừa bắt đã trúng tâm, xem ra người bạn này dạy tốt hơn anh dạy!” Nguyễn Phong vừa cười vừa chuẩn bị cho đạn vào nòng.
“À, thật ra thì em cũng chỉ bắn bậy bạ thôi.” Lam
Ngọc Anh nói lấy lệ. Trong đầu bằng xuất hiện một thân hình cao lớn, đứng sau lưng cầm tay cô điều chỉnh tư thế, nói với cô tập trung chú ý với thả lỏng cơ tay, anh còn không kiên nhân uy hiếp cô, “Không học được, tôi cho em năm trên đất mà bắn
Lam Ngọc Anh day trần, đem hình ảnh kia xóa ra khỏi đầu.
Hôm nay cô làm sao vậy chứ?
Lam Ngọc Anh để súng xuống giả, không bắn nữa, ngồi xuống nghề uống nước ép.
Nguyễn Phong mang con trai tới luyện bắn một lúc, tháo mắt kính với tai nghe rồi ngồi cạnh cô, nói, “Anh nghe nhân viên phục vụ nói tổng giám đốc Hoàng cũng ở nơi này, anh đi chào hỏi chút.”
“Oh” Lam Ngọc Anh gật đầu, cô đương nhiên là biết.
“Có muốn đi cùng không?” Nguyễn Phong không đi ngay mà hỏi cô.
“Không đâu…” Lam Ngọc Anh lắc đầu, rũ mắt xoa đầu đứa trẻ ngồi trong lòng nói, “Em muốn dẫn Châu Châu đi chơi.”
Nguyễn Phong gật đầy không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Khoảng năm sáu phút sau, Nguyễn Phong đã trở lại, Lam Ngọc Anh kinh ngạc, “Ở, sao và nhanh vậy?”
“Anh vừa mới tới, tổng giám đốc Hoàngđã đi rồi..
Nguyên Phong cười nhẹ, giả thích, “O” Lam Ngọc Anh gật đầu cái nữa, ánh mắt nhìn ra cửa.