Chương 192
Trở lại công ty, trong đầu có có hơi rối bời.
Khi tan sở, cô là người cuối cùng ra về. Sau khi lên xe, điện thoại của cô vang lên, “Alo, anh Nguyễn Phong…
“Ngọc Anh, tối hôm qua anh đã gọi cho em, chuyến bay hôm nay của Chây Châu “Thật sự xin lỗi, em bận quá nên quên mất.” Lam Ngọc Anh ảo não không thôi.
Bên kia còn định nói gì nữa, cô vừa chen về phía cửa vừa nói vào micro, “Không cần đầu, như vậy không kịp mất, em sẽ đến thắng sân bay luôn!” Lam Ngọc Anh vừa xuống xe buýt, vất vả lắm mới đón được taxi. Cô vừa đến sân bay, đã chạy đến trước mặt Nguyễn Phong tho hon hen.
“Đừng vội, chỉ vừa mới hạ cánh thôi, phải một lúc nữa mới đi ra được!” Nguyễn Phong nhẹ nhàng về sau lưng cô
Lâm Ngọc Anh gật đầu, mắt nhìn vào màn hình điện tử mới an tâm.
Không bao lâu sau, lần lượt có người đi từ trong cửa ra, hai người cũng cùng tìm kiếm trong đám người. Đột nhiên Nguyễn Phong đột nhiên chỉ vào nơi nào đó nói: “Ra rồi!”
Lam Ngọc Anh cũng nhìn sang. Cô ấy thấy một người trông giống như tiếp viên dẫn một cậu bé năm hoặc sáu tuổi ra ngoài, bên cạnh có một chiếc vali của Captain America. Nếu nhớ không nhằm thì có đã đưa lúc trước.
Ngay khi nhìn thấy cô, cậu bé đã lao tới như một chú cún con với hàng nước mắt đầm đìa.
“Ngọc Anh-”
Lam Ngọc Anh vội củi người ôm chặt tên nhóc con vào lòng, nghe cậu bénói ở bên tại mình giống như kể lể khóc lóc.
“Cô Ngọc Anh, không còn nhớ Châu Châu nữa!”
Thứ bảy, câu lạc bộ bắn súng
Nguyễn Phong vẫn lái chiếc xe Jeep có gần mác quân đội. Khi bước xuống xe, ánh mắt Lam Ngọc Anh hơi động, cô đã từng cùng Hoàng Trường Minh tới câu lạc bộ này.
Bàn tay buông thống bị nằm nhẹ, cô lấy lại tinh thần củi đầu, anh chàng nhỏ ngẩng đầu lên, “Ngọc Anh, lát nữa cháu sẽ đưa quà cho cô!”
“Quà gì vậy?” Lam Ngọc Anh cười.
“Chờ chút nữa cô sẽ biết!” Anh chàng nhỏ bé thần thần bí bí
Sau khi bước vào, nhân viên đưa đến một chiếc hộp được đóng gói tinh tế, mở ra một bộ đồ màu hồng ở bên trong, ngay cả tai nghe cũng màu hồng nốt đợi.
“Ngọc Anh, cô có thích không?” Ánh mắt nhóc con rất mong “Có rất thích.” Lam Ngọc Anh sở cái đầu năm của nó.
Nghe được lời khẳng định của cô, anh chàng nhỏ bé bỗng tỏ vẻ ngại ngùng.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của con trai, Nguyễn Phong bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nói vừa năm lấy tay nhóc con đang cùng cô đi vào phòng thay đồ nữ, “Ngọc Anh, em thay quần áo trước đi, lát nữa sẽ gặp nhau ở đây.”
Lam Ngọc Anh gật đầu và nói được, ôm chiếc hộp trên tay bước vào phòng thay đổi
Nguyễn Phong và Châu Châu vẫn chưa đi ra khi cô đã thay xong quần áo. Có vẻ bởi vì nhóc con nên bọn họ hơi chậm một chút.
Lam Ngọc Anh cũng không không vội, trầm trồ trước cách bày trí của trường bắn súng.
Mơ hồ nghe thấy phía sau lưng có người gọi mình, cô không khỏi quay đầu lại, liền nhìn thấy…
Bật lửa của Hoàng Trường Minh chảy le lói, khỏi bốc lên nghi ngút.
Trong làm khỏi trắng, dù anh không nhìn phía đối diện, ánh mắt mơ màng như đang nhớ về quá khứ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!