Chương 181
Hoàng Trường Minh đứng lên, nhíu mày đi qua đi lại kiểm tra bức tường mấy giây, chỉ ra một khoảng đại khái, “Treo ở đây đi, đừng thấp quá, bà cụ xem vào buổi tối lúc đi ngủ sẽ không tốt cho xương cố “Được!”
Hai nhân viên lập tức bận rộn làm việc.
Dáng vẻ vừa khoa tay múa chân vừa dò hỏi, “Anh Hoàng, anh xem đặt ở đây có được không?”
“Cao lên thêm một chút nữa.”
“Ở đây?”
“Được rồi.”
Sau khi Hoàng Trường Minh gật đầu một cái, tiếng máy khoan điện liền vang lên theo, động tác làm việc của hai nhân viên rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã lập xong TV treo lên tường, lúc dọn dẹp dụng cụ cũng đưa cho cô tờ giấy bảo hành để ký tên.
Sau khi ký xong, Lam Ngọc Anh tiền hai người họ ra ngoài. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã có vài người hàng xóm tới lui trong sân, ở quê ít người, nên có chuyện gì cũng truyền đi rất nhanh, ai cũng chạy sang đây nhìn cái TV lớn.
Lúc Lam Ngọc Anh trở vào, Hoàng Trường Minh đã cởi gang tay ra, anh đang cầm cái điều khiển từ xa để điều chỉnh.
“Châu nhìn một chút xem, ở đây không phải là còn một cái TV sao, vẫn có thể xem được mà!”
Bà ngoại đứng ở bên cạnh anh, không ngừng than thở, “Còn mua mới làm gì không biết nữa, mà cho dù có mua, cũng không cần phải mua một cái lớn như vậy, phía trên còn viết là siêu mỏng siêu nét, chắc chắn là tốn nhiều tiền lắm!”
“Đồ điện gia dụng đang được giảm giá, không đặt đầu bà. Hoàng Trường Minh vừa nói như vậy, vừa chỉ chỉ cái TV nhỏ để trên bàn, “Hơn nữa cháu thấy, tivi này toàn ảnh màu đen trắng, bà ngoại, bà đã tính ở quê lâu dài, nếu mà xem thời gian lâu thì sẽ bị đau mắt đó.”
“Đượ được! Trương Minh, cảm ơn cháu!” Bà ngoại cười tít “Không có gì đâu ạ. Hoàng Trường Minh cong môi. mát.
Lúc Lam Ngọc Anh đi vào phòng ngủ, vừa đúng lúc anh định cần bóng đèn rời đi, “Anh đi thay cái bóng đèn mới”
“Oh…” Cô gật đầu.
Nhưng ánh mắt lại dán chặt ở trên người anh.
Nhìn anh đi đến phòng khách nhỏ, nhẹ nhàng kéo cái ghế đào kia tới, sau đó cởi giày da xuống đứng lên trên, dễ dàng tháo cái chụp đèn xuống, sau đó là bóng đèn cũ…
Đột nhiên vang lên tiếng điện thoại rung.
Dường như đầu óc của Lam Ngọc Anh cũng quay cuồng theo, chỉ là lần này không phải của anh, mà là ở trong túi.
Cô lấy ra, điện thoại di động chỉ rung rung lên hai tiếng ngắn ngủi, là một dòng tin nhắn, khi nhìn thấy rõ tên người gửi, cô nhíu mày, vậy mà lại là Lam Ngọc Thiên.
Trong lúc Lam Ngọc Anh đang phân vân giữa việc xóa và đọc, thì lại có tin nhắn thứ hai, không chỉ gửi đến một tin nhắn.
“Lam Ngọc Anh, cô đừng vui mừng quá sớm!”
“Cô cho rằng anh Trường Minh nhiều lần che chở cho cô như vậy, là thật sự nghiêm túc với cô sao?”
“Tôi cho cô biết, cho dù anh Trường Minh không có cưới tôi đi nữa, thì cũng chắc chắn sẽ không đến lượt cô đâu! Anh ấy chỉ là thấy mới mẻ nên mới chơi đùa với cô một chút mà thôi, có nhìn thấy người ở trong hình không, đây mới là vị hôn thể thật sự của anh ấy
Ngay sau đó một tin nhắn hình được gửi đến.