Chương 1676
Ánh mắt của Trương Tiểu Du có chút long lanh, tâm mắt từ chiếc nhẫn kim cương kia chuyển qua trên khuôn mặt ngũ quan anh tuấn của anh.
Bắt đầu lại.
Trương Tiểu Du cũng đã từng nói như vậy một lần.
Khi đó nói rằng sau khi sinh con ra, họ sẽ đi tái hôn, nhưng bây giờ.
‘Vẻ mặt Trương Tiểu Du dân dần trở nên bình tĩnh đến đáng sợ, cô không nhận, mà giấu hai tay ở sau lưng, chăm chậm, nhẹ nhàng läc đầu: “… Cầm thú, tôi không muốn”
Bóng đêm thật sâu.
Hoa hồng nở rộ ngoài cửa sổ đã ngừng, đêm đen lại một lần nữa tĩnh lặng.
Cửa sổ mọi nhà cũng đóng lại lần nữa. Người xem náo nhiệt xong cũng tiếp tục làm chuyện của mình, chẳng qua là trong không khí còn có thể mơ hồ ngửi được mùi thuốc súng lưu lại.
Trong phòng không có mở đèn, Trương Tiểu Du không nhúc nhích đứng ở đó, ánh mắt tấm kính nhìn về phía xa không hề có tiêu cự.
‘Sau khi cô cự tuyệt, trên mặt Trần Phong Sinh là vẻ rạn vỡ.
Đưa tầm mắt đi xuống nhìn lại, vòng nến xếp hình kia cũng đã tắt, công nhân làm vệ sinh đang dọn đẹp toàn bộ ném vào trong thùng rác.
Trước cửa có tiếng động, sau đó có tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, giống như là vẫn đang chờ. Trương Tiểu Du nghiêng người sang, nhìn về phía xa từ trong bóng tối, đôi mắt hoa đào hào hoa kia không có ánh nến hất vào, lúc này trông có vẻ vô cùng ảm đạm.
Ngay cả biểu tình trên mặt của anh, tất cả đều cứng ngắc, hai bên khớp hàm cũng õ Trương Tiểu Du biết, bị cự tuyệt lời cầu hôn, đối với bất kỳ một người nào đàn ông mà nói cũng sẽ cảm thấy rấ “Tại sao không muốn?”
Giọng trầm thấp, giống như là nghiến răng mà nói.
Trương Tiểu Du nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa số, hình ảnh pháo hoa hình hoa hồng nở rộ trong bầu trời đêm trước đó không lâu dường như vẫn còn nở rộ ở trước mắt. Nhiều đóa hoa bằng pháo bông rực rỡ tươi đẹp sáng chói như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua pháo bông có thể bản ra thành hình hoa hồng. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô cử động khóe miệng, thanh âm lắng lặng giống như là nước chảy: “Cầm thú, không phải mỗi lần thấy pháo hoa thì tôi sẽ có thế vui vẻ”
Bàn tay của Trần Phong Sinh trong túi quân nằm chặt, chiếc nhẫn kim cương hãn thành đường vân trong lòng bàn tay của anh.
Trương Tiểu Du đón tầm mắt của anh, nhẹ giọng nói tiếp: “Anh từ chỗ xa xăm chạy tới Nam Phi, tôi biết trong lòng anh nghĩ cái gì, nhưng không thể nào!”
“Tại sao không thể nào?” Trần Phong Sinh tiến lên một bước dài, truy hỏi giống như mới vừa nãy.
Ánh sáng u ám không thể nhìn rõ, có điều vẫn có thể nhìn ra đường nét ngũ quan anh tuấn của anh. Đôi mắt hoa đào u tối sốt ruột nhìn cô chảm châm: “Cá vàng nhỏ, anh biết, mất đi con đã khiến cho em tâm ý nguội lạnh. Nhưng chúng ta còn có thể có con. Dùng tình thương của bố mẹ dành cho đứa đầu chuyển cho đứa sau. Một đứa không đủ, thì chúng ta có thể sinh hai đứa, ba đứa, thậm chí nhiều hơn!”