Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh

Chương 167

 

Trong lúc nhất thời nét mặt của Lam Khải Dương có chút không kiên nhẫn, hằng giọng cau mày nhắc nhở, “Trường Minh, dù sao đây cũng là việc nhà của tôi.”

 

Có vẻ như là đang nhấn mạnh một cách trả hình rằng việc mình dạy dỗ con gái là điều đương nhiên.

 

“Văn bản hợp tác của Lam Thị và Hoàng thị, chủ tịch Lam đang cân nhắc đổi bên A?” Hoàng Trường Minh khẽ nhếch môi, giọng điệu rất qua loa.

 

Vẻ mặt Lam Khải Dương hơi biến đổi, cân nhắc trong khoảng thời gian hai giây ngắn ngủi, anh ta liền xua tay, “Thôi miễn đi! Thì ra là người một nhà, không cần truy cứu rằng ai đúng ai sai nữa, ồn ào thì cũng đã ồn ào rồi, dạy dỗ cũng đã dạy xong rồi, chuyện này dừng ở đây thôi!”

 

Ngay lập tức, anh ta quay người bỏ đi trước.

 

“Cha!” Lam Ngọc Thiên vẫn không can tâm.

 

Lại Diệp quan sát một lúc lâu, lúc này cũng không dám nói gì nhiều, chỉ có thể giúp con gái, “Được rồi Ngọc Thiên, chúng ta đi thôi!”

 

Trương Tiểu Du từ đầu tới cuối vẫn luôn nằm trên ban công sân thượng ngắm gió sau đó chạy lại, cuối cùng cũng đã có thể mượn cớ một phen, giống như đuổi ruồi bọ ra ngoài, “Đi đi! Đi rồi, nhanh lên!”

 

Cánh cửa bị đóng lại một tiếng “Rầm”, thế giới cuối cùng cũng đã yên tĩnh rồi.

 

Hai chân Lam Ngọc Anh chân mềm mại, một chút sức lực bị giữ chặt trong lồng ngực từ từ thở hắt ra.

 

Cô nhìn thấy bên cạnh Hoàng Trường Minh, nuốt nước miếng, không ngờ anh ta lại xuất hiện ở trong nhà cô.

 

“Anh… Lam Ngọc Anh hát miệng.

 

Vừa thốt ra một từ, cô đau đớn ngậm miệng lại, động vào khuôn mặt sưng tấy của mình.

 

Trương Tiểu Du dựa vào tấm cửa, lắc điện thoại di động trước mặt cô, nháy mắt đắc ý, “Ngọc Anh, tớ đưa quân đến cứu viện đây!”

 

Lam Ngọc Anh hiểu ngay lập tức.

 

Trương Tiểu Du vui vẻ chạy đến nhét điện thoại vào túi quần ngủ của cô, sau đó chạy vào phòng ngủ, nhanh chóng chạy ra ngoài lại, đã mặc quần áo chỉnh tề rồi, “Khụ! Cái đó là gì, tớ ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi quay lại!”

 

Nói xong liền vội vàng chạy về phía chỗ tối mịt.

 

Lúc cánh cửa sắp đóng lại, lại ló đầu ra, nháy mắt, “Ngọc Anh, tổng giám đốc Hoàng, chỗ tôi đi xa lắm, cũng lâu mới trở về, hai người phải làm gì thì làm đi, đừng chậm trễ!”

 

“…” Lam Ngọc Anh khó xử.

 

Tôi không biết là do bị đánh hay cái gì khác mà lại cảm thấy khuôn mặt bắt đầu phát sốt.

 

Lần này sau khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại hai người họ.

 

Lam Ngọc Anh bị Hoàng Trường Minh kéo một mạch đi vào phòng ngủ, vén cái chăn lên một chút rồi ngồi lên đó.

 

Hoàng Trường Minh đưa tay nhéo cắm cô, nhíu mày quan sát khuôn mặt của cô, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang phê duyệt tài liệu ở công ty.

 

Hai bên mặt đều bị đánh, Lam Khải Dương là đàn ông, sức lực chắc hẳn là không nhỏ, năm dấu tay in hắn trên mặt rất rõ, khỏe miệng còn có chút rỉ máu.

 

“Có đau không?”

 

Lam Ngọc Anh ngẩn người, bởi vì từ trong mắt của Hoàng Trường Minh bắt gặp một tia đau khổ.

 

Nó chỉ là thoáng qua, cô suýt chút nữa nghĩ rằng mình đã nhìn sai.

 

Lam Ngọc Anh lắc đầu, giao nhau với ánh mắt anh, thành thật gật đầu.

 

Lúc ngồi xuống, điện thoại di động túi quần lộ ra một nửa, cô từ trên cao liếc nhìn, nghĩ đến Tăng Hiểu Du vừa gọi điện thoại cứu trợ

 

Tính ra thì Trương Tiểu Du mới chạy ra ban công sau khi Lại Diệp và Lam Khải Dương đi vào không lâu, cách thời điểm Hoàng Trường Minh xuất hiện khoảng mười phút. Lam Ngọc Anh từ trong nhà mà chạy tới tiểu khu xa hoa nơi anh sống, ngồi xe buýt cũng phải lắc lư đến gần bốn mươi phút.

 

Nói cách khác, sau khi Hoàng

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!