Chương 16
Bà đây không có thời gian! Về đến nhà còn phải chạy vội ra quán rượu để vào ca làm! Từng phút trong ngày đều quý giá với bà! Bà đây không muốn lãng phí thời gian cho hai con lợn!
Đến khi bóng người đi khuất sau khúc quẹo, chiếc Land Rover màu trẳng mới bảt đầu xuất phát. Hoàng Trường Minh lái xe vào đường chính không bao lâu liền tấp xe qua bên phải rồi dừng lại ở ven đường. Anh ta dường như hết kiên nhẫn, nói giọng nhàn nhạt: “Tôi đột nhiên nhớ ra đang có việc cần giải quyết ở công ty. Cô dừng ở đây bắt taxi mà về”
“… Anh Trường Minh?”
“Cô không định chờ tôi phải xuống kéo cô ra đấy chứ ?”
Lam Ngọc Thiên nhìn đèn hậu chiếc Land Rover biến mất khỏi tâm mắt, tức giận phát điên!
“Em thấy chưa, anh Hoàng Trường Minh thật đẹp trai và đàn ông!
“Anh ấy cao to, thân hình tuyệt vời, và khuôn mặt thì lại mười phần lãnh đạm… Nam thần khổ hạnh này đúng là làm chết người ta từng giây, từng phút! Em thực sự muốn trở thành cô bé Lọ Lem trong vở kịch của Marie Su, và sinh cho anh ấy một đám nhóc tỳ”
“Khi gió!”
Trong một quán rượu ồn ào, ầm ï từ tối tới khuya, phòng vệ sinh luôn là nơi để đám nhân viên phục vụ buông lơi, nên tự nhiên không tránh khỏi những lời đàm tiếu về người này, người khác.
Ban đầu Lam Ngọc Anh không biết họ đang thảo luận về ai. Tình cờ ngay lúc đó, cô nhìn thấy một nhóm người bước vào cửa. Trong số họ, anh ta như tách biệt hẳn khỏi đám đông. Vẻ đẹp trai vô đối của anh ta đương nhiên thu hút mọi nữ nhân viên phục vụ.
Chỉ khi cô nhớ lại Lam Ngọc Thiên từng gọi anh ta là Trường Minh thì cô mới biết họ của anh ta là Hoàng…
Nhà họ Hoàng vốn một gia tộc nổi tiếng vang dội ở Quảng Giang, địa vị không thể lay chuyển nhiều năm, ngay cả quan viên nhìn thấy người nhà họ cũng phải nể mặt bảy phần. Bởi vậy doanh nghiệp nhà họ Hoàng ngày càng thêm thịnh.
Lam Ngọc Anh không nghĩ rằng mình lại vướng vào một người đàn ông như vậy! Và mới khi nãy thôi, anh ta còn cả gan dám duỗi chân chọc ghẹo, sỗ sàng với mình…
Cô cúi đầu sờ soạng bắp chân, không ai chú ý tới động tác nhỏ của cô. Câu chuyện phiếm của đám nữ nhân viên dường như ngày càng đến hồi cao trào: “Anh ấy và Trần Sơn khác nhau. Tuy rằng mỗi lần đến đều sẽ ra lệnh cho người ta, nhưng không bao giờ yêu cầu một người! Chị nói xem, anh ta có vấn đề gì trong chuyện đó không? “
Lam Ngọc Anh nghĩ về sự mãnh liệt của anh ta trong cái đêm định mệnh ấy, và nụ hôn làm cô gần như ngạt thở hôm vừa rồi…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!