Chương 1577
Trương Tiểu Du sững sờ.
Lập tức, lúc này mới hiểu ra được, Tô Yến vốn dĩ không phải đi đến cửa hàng tiện lợi!
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được, anh hai Trần Phong Niên ngày bận trăm công nghìn việc, không thể nào vô duyên vô cớ lái xe một đoạn đường xa đến đây như vậy, nhất định là do anh xúi giục, quả nhiên, đàn ông bị kìm nén quá lâu rất đáng sợ…
“Một buổi tối mà anh cũng không đợi được sao?” Trương Tiểu Du cười không được khóc cũng chẳng xong nói.
Trái cổ của Trần Phong Sinh nhấp nhô lên xuống, hơi thở nóng rực: “Một giây cũng không thể chờ được!”
Đôi mắt của anh dần biến đổi như mắt sói, Trương Tiểu Du cũng dần cảm thấy miệng khô lưỡi rát.
Khuôn mặt ửng hồng vùi sâu vào gối đầu, tầm mắt chỉ kịp liếc nhìn thấy anh vươn cánh tay thon dài cầm lấy chiếc hộp nhỏ đặt trên tủ đầu giường, mở hộp ra, dùng răng nanh xé toạc vỏ giấy nhôm.
Cảm giác được cô đang khe khẽ run lên, Trần Phong Sinh thở hổn hển: “Đừng lo, anh sẽ rất nhẹ nhàng!”
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai người nôn nóng hận không thế hòa vào làm một.
Đêm khuya kéo dài.
Ngày hôm sau, trời nhá nhem tối, Trương Tiểu Du nghe thấy tiếng sột soạt thức dậy.
Cô còn cho rằng mình ngủ quá say, khi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, phát hiện bầu trời bên ngoài cũng mới lộ ra màu trắng bạc, đồng hồ báo thức điện tử trên tủ đầu giường hiện mới 6 giờ 15 phút.
Trương Tiểu Du mở nửa mắt, nhập nhèm kêu lên: “Cầm thú?”
Trần Phong Sinh nghe th: dừng lại cài nút áo sơ mi trong tay, xoay người, dùng đầu ngón tay vuốt ve trán cô, “Buổi sáng có lịch phẫu thuật, trước 8 giời rưỡi anh phải đến bệnh viện”
“.” Trương Tiểu Du ngây ra, sau đó không nói nên lời ‘Sáng hôm sau có lịch phẫu thuật, thế mà tối qua còn xa xôi ngàn dặm chạy đến, chỉ vì muốn làm chuyện đó, không kể vất vả thế này, lần này cô trải nghiệm được rồi, quả nhiên đàn ông bị kìm đến hỏng đúng là đáng sợ.
Trần Phong Sinh sau khi mặc quần xong, cầm lấy áo khoác trong tay, trước khi đi còn không quên cúi người hôn cô.
Trương Tiểu Du còn chưa tỉnh hẳn, còn bưồn ngủ, bị anh hôn đến choáng váng, hơn nữa đêm qua còn bị anh giày vò một trận, cơ thể vẫn còn mắn cảm, vô thức kêu thành tiếng.
Tiếng kêu này ngược lại khiến ánh mắt Trần Phong Sinh sâu hơn.
Một bàn tay to vươn tới dưới chăn bông, khóe môi nở một nụ cười xấu xa: “Nếu em muốn nữa, ừm, chúng ta nhanh một chút, có lẽ có thể sắp xếp trong nửa tiếng đó, cá vàng nhỏ, em muốn không?”
Trương Tiểu Du run rẩy, cắn răng: “Không muốn”
Muốn em gái anh á, cô mới không muốn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!