Chương 1564
Cô ấy nhấc chiếc ghế chỗ cửa sổ đến trước mặt Trần Văn Sáng, ánh mắt hai người giao nhau mấy giây, sau đó lập tức né tránh, cô ấy vội thu hai tay lại, khẽ giọng chào: “Chú nhỏ…”
Trương Tiểu Du bị sốc tại chỗ.
Ở trong phòng được hơn nửa tiếng, cô ngỏ lời phải đi, Lý Lan Hoa liên đứng dậy khỏi ghế sô pha, định tiễn cô, lúc này Trần Văn Sáng cũng đứng dậy, nói rằng còn có việc nên để hôm khác lại đến thăm.
Trương Tiểu Du xua tay nói: ‘Khụ, không phải tiên đâu. Bà ngoại cũng đang năm viện ở đây, tớ tiện ghé qua thăm bà một lát!”
Nghe vậy, bà Lý đi theo cô ra khỏi phòng bệnh rồi nói: “Nếu thế thì Lan Hoa à, lát nữa y tá tới thay thuốc cho bố con, con thay mẹ tiễn Văn Sáng nhé!”
“Vâng, con biết rồi…” Nét mặt cô ấy trầm xuống, khẽ giọng nói: “Chú nhỏ, tôi đưa cho anh về “Ừm” Yết hầu anh ta khẽ động.
Nhìn bóng hai người cùng rời đi đến khi biến mất một hồi lâu, Trương Tiểu Du vẫn chưa hoàn hồn, nghĩ đến câu “chú nhỏ” của cô ấy, thật lâu sau cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Cô đột nhiên hiểu ra, chẳng trách mà trước đây khi cô hỏi, Lý Lan Hoa lại nói hai người họ thậm chí không phải là người yêu của nhau Sau khi rời khỏi đó, cô đi đến khu phòng bệnh cao cấp ở cuối hành lang bên kia. Bà ngoại mặc chiếc áo của bệnh nhân giống như ông Lý ban nấy, cũng đang ngồi dựa vào đầu giường, nhìn tâm trạng bà có vẻ rất tốt.
Cô đẩy cửa bước vào: “Bài”
“Cá nhỏ!” Nhìn thấy cô, bà liền rạng rỡ tươi cười: “Hai bà cháu mình đúng là có thần giao cách cảm, bà vừa nghĩ tới cháu, cháu đã đến đây thăm bà rồi!”
Trương Tiểu Du cong môi, bước nhanh tới: “Bà ơi, dạo gân đây bà thấy thế nào rồi ạ?”
“Khỏe, bà thấy khỏe lắm!” Bà cười tươi rồi, vẫy tay ý bảo cô lại ngồi cạnh mình: “Mau lại đây, ngồi gần lại chút để bà ngắm kỹ cháu bà nào!”
Trương Tiểu Du nghe vậy ngoan ngoãn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh giường. Cô nhìn thấy đôi bàn tay nhăn nheo của bà phủ lên bụng dưới của mình, sự yêu thương trên khuôn mặt càng lộ rõ hơn.
“Bà, thế rốt cuộc là bà nhớ cháu hay là nhớ đứa bé nào?” Cô cố tình hờn dỗi nói Nghe vậy, bà cụ bật cười: “Cái con bé này, còn tranh sủng cơ à! Đương nhiên nhớ là nhớ cả cháu cũng nhớ cả đứa bé rồi, bà nhớ cả hai nhé!”
“Còn cháu thì sao ạ?”
Một giọng nói trầm thấp từ cửa truyền đến.
Trương Tiểu Du và bà cụ cùng ngấng đầu lên nhìn thì thấy Trần Phong Sinh đã thay áo khoác trắng đang dựa người vào cửa, không biết anh đã đến từ lúc nào, đã quan sát được bao lâu, đôi mắt đào hoa mê đám lòng người hiện ra vẻ đưa cho anh về!
“Ừm” Yết hầu anh ta khế động.