Chương 150
Đồng nghiệp đưa đổ được túi ni lông bọc lại cho cô rồi nói: “Đây là thủy tiên lần trước bảo là sẽ cho cô đó, nó chưa nở đâu, nếu trong nhà không có đất thì trắng bằng nước cũng được “Được, cảm ơn nhé! Lâm Ngọc Anh nhận lấy
Khi tam làm thì cô tới bệnh viện vòng một vòng nói chuyện với bà ngoại, sau đó về nhà sớm.
Trong tủ lạnh còn một ít rau, cô mang ra xào rau, ăn xong rồi đi tắm sau đó phát hiện mới hơn tám giờ.
Khi bước ra khỏi phòng tắm và đi qua gương, cô thấy chiếc chìa khóa rủ xuống nơi cổ lấp lánh ông ảnh dưới ánh đèn.
Lam Ngọc Anh giơ tay lên sở nó, trước mắt hiện lên hình ảnh khuôn mặt tức giận của Hoàng Trường Minh.
Cô mang cuốn tiểu thuyết tiếng Đức mẹ để lại cho cô ra đọc, bởi vì còn sớm nên chưa ngủ được, cô tìm trang được đánh dấu rồi đọc tiếp, cô cứ đọc rồi thấy cơ thể không ngừng chảy mồ hôi.
Lúc ban đầu cô còn tưởng bởi vì có hơi lạnh nên kéo chăn lên đắp.
Nhưng cô thấy ngày càng khó chịu, hơn nữa cũng thấy vô cùng đau bụng, cô thấy bụng mình như đang quặn thắt lại.
Cuốn tiểu thuyết rơi xuống đất, Lam Ngọc Anh chẳng màng nhất lên, sự đau đớn khiến cơ thể cô bắt đầu co giật, cô lần mò dưới gối mai rồi mới tìm được điện thoại.
Khi màn hình điện thoại sáng lên thì bằng đứng cô chẳng biết gọi cho ai.
Nhưng người đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ cô lại là Hoàng Trường Minh…
Lam Ngọc Anh tìm được cái tên đó trong danh bạ điện thoại rồi bấm gọi. không lâu sau anh đã bắt máy, cô khô khốc với nói: “Alo, là tôi. “Có chuyện gì, tôi đang họp.”
Giọng nói trầm nam tính của Hoàng Trường Minh lạnh lùng truyền tới.
Lam Ngọc Anh thấy ngượng ngùng, cô âu sầu vị sự manh động của mình, khi mở lời một lần nữa thì giọng cô đã run rẩy vì cơn đau: “Không có gì “Không có gì em lại gọi điện cho tôi hả!” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói, dường như nhận ra được sự khác thường của cô nên anh mau chóng hỏi thêm một câu: “Lam Ngọc Anh, em sao thế?”. Đọc truyện hay tại == TRÙ MTRUYỆN. м E ==
Bàn tay cầm điện thoại của Lam Ngọc Anh run như cây sấy,
Cô hé miệng, cố gắng làm mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Tôi, tôi có hơi dau…
Có nói xong thì mai không nghe thấy người đáp.
Lam Ngọc Anh nhìn điện thoại rồi phát hiện không biết điện thoại đã hết pin từ lúc nào.
Trong lúc bất lực cô chỉ đành thử vén chăn xuống giường, nhưng chân cô chưa chạm vào dép thì cơ thể đã đau đớn và ngã xuống đất, cô co lại như một con tôm, ánh mắt bắt đầu tối đi.
Cứ như vậy không biết bao lâu cô bắt đầu dẫn dẫn mất ý thức. Khi khỏe mắt cô khép lại thì cô nghe thấy một tiếng “bịch” lớn cất lên.
Khi mở mắt lại một lần nữa thì đã là ban ngày.
Lam Ngọc Anh đờ đẫn nhìn cảnh tượng xung quanh, những gì đập vào mắt cô đều là màu trắng, chắc ở đây là bệnh viện.
Mụ bàn tay trái của cô đang cắm kim, dòng nước lãnh léo đang từng chút, từng chút chảy qua.
Đôi mắt khô khốc chuyển động một hồi rồi nhìn thấy dáng hình cao lớn, bởi vì do góc độ nhìn lên nên cô nhìn thấy râu mọc ra từ cầm anh, mọc không nhiều mà thưa thớt.
Lam Ngọc Anh ngơ ngắn gọi: “.. Hoàng Trường Minh?”
Cô nghi ngờ mình đang nằm mơ, tối hôm qua người trong điện thoại sao có thể xuất hiện trước mắt được chứ. Hoàng Trường Minh nhìn cô từ trên xuống, anh lạnh lùng “hừ” một tiếng để cô xác định được sự tồn tại thật sự của anh, khiến cô chợt hiểu ra là anh đưa mình tới đây.
“Tôi bị làm sao vậy?” Cô có hơi hoang mang.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!