Chương 1479
Trần Phong Sinh nhếch khóe môi, trong mắt là vẻ nằm chắc tất cả.
Cửa chống trộm đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại có mình Trương.
Tiểu Du, có thể là do ngủ cả buổi chiều, cho nên đến buổi tối ngược lại cô lại không buồn ngủ, cô mở tivi, xem chương trình giải trí Đại khái đến lúc vừa kết thúc một tiết mục giải trí, chuông điện thoại liền vang lên.
Trương Tiểu Du nhìn tên hiển thị trên màn hình xong, cô đặt điện thoai ở bên tai, tức giận hỏi: “Làm gì vậy? Muốn kiểm tra xem tôi có chạy trốn hay không saot”
Bên kia điện thoại loáng thoáng truyền đến tiếng cười trầm thấp của Trần Phong Sinh, anh nói: “Ừ, là bác sĩ anh đề nghị em, phụ nữ có thai không nên tức giận nhiều!”
Trương Tiểu Du không khỏi trợn trừng mắt.
Có điều mặc dù như vậy, nhưng nghe anh nói xong, cô vẫn giơ tay sờ bụng, sợ thật sự sẽ gây ảnh hưởng đến con.
“Cầm Thú, rốt cuộc thì anh gọi điện thoại tới để làm gì?” Cô hé miệng hỏi.
Trần Phong Sinh ở bên kia trầm giọng nói: “Nhìn thấy bữa tối em ăn không nhiều, đợi lát nữa anh đi ngang qua chợ đêm, không phải em thích ăn đồ nơi đó sao? Muốn ăn cái gì, anh sẽ chọn sạch mua về cho em, tuy loại đồ ăn này không thể ăn thường xuyên, nhưng ngẫu nhiên cũng miễn cưỡng có thể!”
“Tùy đi!” Trương Tiểu Du nói cho có lệ.
Thật ra cô rất có khẩu vị ăn cơm tối, chẳng qua bởi vi liên quan đến cảm xúc cho nên kết thúc bữa ăn mà trong bát cô vẫn còn nửa số cơm.
Cúp điện thoại, cô một lần nữa ngồi đối diện tivi, trên tivi đang chiếu phim truyền hình.
Nửa tiếng sau, chỗ huyền quan truyền đến tiếng động Dáng ngồi của Trương Tiếu Du có hơi cứng ngắc, cô điều chỉnh lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm chăm chú nhìn cảnh một rừng đào trên tivi, bên trong sau khi nữ chính nhảy xuống khỏi Chu Tiên Đài thì vừa tỉnh lại, trong mắt hiện lên vô hạn đau thương, Trần Phong Sinh đã đối dép lê, hai chân dài đi về phía nhà ăn, lúc đi ngang qua phòng khách anh có gọi cô: “Cá Vàng Nhỏ, đến đây!”
Trương Tiểu Du còn tỏ vẻ giận dõi ngồi đó không động, nhưng cuối cùng vẫn đứng dây, sợ anh lại tới ôm cô đến trước bàn ăn giống như lúc gọi cô ăn cơm tối ấy.
Chờ sau khi vào nhà ăn, cô mở to hai mắt: “Anh làm gì mà mua nhiều đồ như vậy?”
Không phải cô biếu hiện quá mức khoa trương đâu, mà cả một bàn đầy những hộp xốp rực rỡ sắc màu kia thật sự khiến cô kinh ngạc, thậm chí cô còn hoài nghĩ, liệu có phải anh bê cả phố ăn vặt về nhà hay không nữa!
Một cánh tay Trần Phong Sinh đặt trên mép bàn, cấm khẽ nâng lên: “Không phải em nói tùy tiện sao, anh lại không biết em muốn ăn cái nào, cho nên mua về mỗi thứ một ítf”
Trương Tiểu Du nuốt nước miếng.
Được rồi, đây quả thật rất hợp với phong cách của cậu Trần anh!