Chương 143
Lam Ngọc Anh bỗng nhiên không muốn so đo nữa, cô chủ động đến gần anh một chút, khoác lấy cánh tay anh, giọng nói dịu dàng: “Không sao chúng ta về nhà ăn cơm thôi!”
Cô mặc kệ những người đó, khoác tay anh ra khỏi cửa hàng.
Hoàng Trường Minh im lặng nhưởng mày, cúi đầu nhìn cô đang chủ động khoác tay mình, rất thân mật cũng rất dịu dàng.
Giống như… một người với.
Dọc đường đi, Lam Ngọc Anh quên rút tay lại.
Đến khi về đến nhà, cô thấy bà ngoại đã tỉnh dậy đang mìm cười đợi ở đó thì mới đỏ mặt rút tay lại.
Bọn họ vừa ngồi xuống ăn cơm không bao lâu thì hàng xóm kéo tới nhà, nói mượn đồ gì đó, nhưng thực tế ánh mắt không hề rời khỏi Hoàng Trường Minh, mọi người lấy có nói chuyện được mấy câu đã vội vàng hải thăm: “Chàng trai này, cậu thật sự là bạn trai của Ngọc Anh sao?”
Lam Ngọc Anh căng thẳng nhìn anh, cô dùng ngón chân đụng nhẹ vào chân anh dưới bản. “Vâng.” Hoàng Trường Minh gật đầu.
Khi người hàng xóm bước đi vẫn không hết hy vọng quay đầu lại nhìn.
Sau đó cả buổi chiều, trong nhà không hề vàng người, bọn họ luôn lấy có mượn đổ hay trả đồ để lượn một vòng trong và ngoài căn nhà, Lâm Ngọc Anh có cảm giác bọn họ sắp làm sập cánh cửa ngoài vườn.
Bà ngoại lại rất vui vẻ, bởi vì ai cũng cầm tay bà nói hâm mộ.
Lam Ngọc Anhh đi tới bên cạnh Hoàng Trường Minh nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, anh củi người sắt vào tài cô nói câu gì đó, cô lập tức đỏ mặt gật đầu.
Buổi tối, cửa phòng bà được lặng lẽ đẩy ra.
Sau đó có một bóng người xuất hiện, lén lút như con chuột chạy vào phòng đối diện.
Lam Ngọc Anh đóng cửa lại, đặt dép lê bên cạnh giường rồi vén chăn chui vào.
Cô vừa nằm xuống gối, cánh tay Hoàng Trường Minh đã duỗi qua, mang theo sự không kiên nhẫn: “Sao em lâu quá vậy!” “Bà ngoại vừa mới ngủ…
Lam Ngọc Anh lúng túng giải thích, những trói buộc trên cơ thể nhanh chóng mất đi hơn một nửa.
Hoàng Trường Minh lập tức kéo chăn cao lên chống người nằm trên người cô: “Đừng lãng phí thời gian nữa!”
Lâm Ngọc Anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong bóng tối, tất cả giác quan càng trở nên rõ ràng hơn, hơi thở nóng bỏng của anh giống như hoa anh túc khó có thể cưỡng lại được khiến cô ngứa ngáy khắp nơi.
Cũng giống như đêm qua, khung giường nhanh chóng không chịu nổi sức nặng nên vang lên tiếng kéo ket.
Khi túi bạc thứ hai được xe ra thì ngoài phòng khách bằng truyền đến tiếng động, cả hai người dưới chặn cứng đờ, tất cả động tác đều dừng lại nín thở.
Tiếng bước chân của bà ngoại khi tỉnh dậy đi vệ sinh ban đêm, nhưng cũng dần biến mất.
Sáng hôm sau, bọn họ cũng ăn món mì giống như hôm trước nhưng bầu không khí lại hơi xấu hổ.
Không ai mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng đũa và bát chạm vào nhau.
Từ đầu đến cuối Lam Ngọc Anh xấu hổ cúi đầu, thậm chí không dám nhìn bà ngoại, mặc dù bà đã từng thấy vết đỏ trên quai xanh của cô trong bệnh viện, nhưng nhìn thẳng thể này cũng rất khó xử…
Sau khi ăn xong, bà ngoại đặt bắt đũa xuống. “Ngọc Anh.” Bà hằng giọng rồi mới nói. “Dạ!” Lam Ngọc Anh run lên.
Bà ngoại dừng lại, hơi không tự nhiên nói: “Bà đã lớn tuổi rồi nên ngủ cũng sớm, tối nay cháu và Trường Minh chen chúc với nhau vậy!” “Vâng…” Giọng Lam Ngọc Anh nhà như muối.
Cô nhìn về phía Hoàng Trường Minh, phát hiện khuôn mặt anh cũng hơi đò lên.
Cuộc sống ở quê rất chậm rãi nhưng cuối cùng cũng phải kết thúc.
Vì là cùng Hoàng Trường Minh quay về nên cô không cần vất vả ngồi ô tô hay xe lửa, cuối cùng hai người quyết định buổi chiều sẽ về Sài Gòn.
Buổi sáng, Lam Ngọc Anh đã sắp xếp đồ đạc xong, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô sở vào túi thì phát hiện không phải điện thoại của mình mà là điện thoại thông minh nằm trên mặt bàn vuông đang sáng lên.