Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh

Chương 142

 

Lam Ngọc Anh nhíu mày nhưng cũng không nghĩ nhiều. Đa số ở quê đều là người quen, chắc ai đó đi ngang qua tò mò nhìn vào bên trong mà thôi, nhất là trước cửa nhà có một chiếc ô tô đậu ở đó rất hấp dẫn người khác.

 

Cô nhặt xong rau xong rửa sạch mang vào bếp bận rộn làm việc. khi cô vô tình ngắng đầu lên thì nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang dựa vào cửa phòng bếp, dáng người rất cao, dường như chỉ cần hơi nhón chân thì sẽ dụng dầu,

 

Lam Ngọc Anh xắt đồ ăn, lúc cô ngắng lên thì phát hiện anh vẫn đang nhìn mình.

 

Có lẽ vì trong bếp chỉ có hai người bọn họ nên ảnh mắt anh lộ vẻ tập trung.

 

Lam Ngọc Anh thật sự không thể bình tĩnh nấu ăn dưới ánh mắt của anh được, nhiều lần suýt nữa cô lấy nhằm gia vị, rốt cuộc cô cũng nấu xong canh, đậy nắp nổi bằng gỗ lên, cô mở tủ ra: “Trong nhà không còn nước tương nữa, tôi đi mua một chai!”

 

Nhưng khi cô đứng lên cô lại lo lắng, bếp là không giống như bếp ga và bếp điện, không có ai trông coi thì rất dễ tắt lửa. “Hoàng Trường Minh, anh trồng lửa giúp tôi nhé?” Lam Ngọc Anh do dự nhìn về phía sinh vật sống duy nhất ngoại từ mình ở trong bếp. “Ừm.” Hoàng Trường Minh không từ chối đi tới

 

Lam Ngọc Anh đưa cho anh một cái quạt, lấy ghế nhỏ rồi chỉ vào bếp lò nói: “Anh có thể ngồi ở đây. Nếu lửa nhỏ thì anh quạt thêm, sau đó thêm một ít củi cho phù hợp “Ưm.” Hoàng Trường Minh gật đầu. Lam Ngọc Anh ra khỏi phòng bếp vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn.

 

Vóc dáng Hoàng Trường Minh cao lớn ngồi trên chiếc ghế nhỏ thì phải khom lưng, anh mặc đồ tây lại cầm quạt trông rất hài hước, anh hơi nhíu mày lại, anh nhìn vào lỗ thông gió như một cậu bé nghe lời

 

Cô vẫn không dám tin vào mắt mình, cô dám để một tổng giám đốc trồng lửa thêm củi này.

 

Lam Ngọc Anh sợ lát nữa anh trở mặt không vui nên bước đi nhanh hơn, cửa hàng có không ít người, cô cầm chai nước tương rồi đi tính tiền ngay, lúc cô đợi trả tiền thừa thì có ai đó vỗ vào vai: “Là Ngọc Anh đúng không? Đã lớn như vậy rồi, lúc nãy suýt nữa thím không nhận ra!”

 

FLà cháu, thím Triệu.” Lam Ngọc Anh mìm cười. “Thím nghe nói ở thành phố cháu đã có bạn trai, chiếc ô tô lớn đậu trước cửa là của cậu ấy đúng không?”

 

Vẻ mặt Lam Ngọc Anh hơi mất tự nhiên, vì giọng thím Triệu khá to nên có vài người trong cửa hàng nhìn qua đây.

 

Cô gật đầu: “Dạ vâng… “Ngọc Anh!” Thi Triệu bằng nhiên muốn nói thôi: “Thím Triệu cũng coi như đã trông châu hai ngày khi còn nhỏ, có mấy lời khó nghe nhưng không thể không nói, cháu không được giống như con gái nhà ông Trường… “Còn phải nói, chắc chắn cũng quen người giàu có như con gái nhà ông Trương rồi!”

 

Thím Triệu còn chưa nói xong thì những người khác đã nói xen vào.

 

Lam Ngọc Anh khó xử, giải thích cho mình: “Không phải, cháu không có…

 

Nhưng dường như không có ai nghe cô nói, có người tự kết luận, người khác lập tức phụ hoa theo: “Cũng đúng, tôi thấy chiếc xe đó rồi, ít nhất là bảy chữ sốt Sao người bình thường mua nổi chứ!” “Học ai không học lại học con gái nhà ông Trương, xem ra đối phương chắc chắn cũng có con riêng rồi.” “Mấy cô gái trẻ bây giờ đều muốn ngồi mát ăn bát vàng, không quan tâm nhà người ta có vợ hay chưa tuổi cũng có thể làm cha mình, không cần mặt mũi, có tiền là được!”

 

Ở quê có một điều không tốt đó là chuyện nhỏ cũng có thể tạo thành tin đồn.

 

Hơn nửa tốc độ truyền tin cũng nhanh như cỏ dại mọc, ai cũng thích tụ tập lại bàn tán với Lam Ngọc Anh thấy câu chuyện càng nói càng khó nghe thì xách chai nước tương rời đi, nhưng mọi người đang nói hăng say, không ai chịu nhường đường, tất cả chặn côn lại dạy bảo “Cháu nhanh chóng cắt đứt đi, bây giờ hai vợ chống nhà họ Trương không dám bước ra khỏi cửa “Đúng đấy, cháu nói sau này bà ngoại cháu gặp mặt mọi người thế nào!

 

Càng lúc càng có nhiều người nói, tại Lam Ngọc Anh ong ong lên.

 

Cho dù cô tự nhủ không quan tâm nhưng tâm trạng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

 

Ngón tay cô nắm chặt đến trắng bệch, khi chai nước tương sắp bị bóp vỡ thì một giọng nam trầm thấp vang lên giữa đảm người: “Sao em mua nước tương mà lâu quá vậy?”

 

Anh không cố tình nói to nhưng không ai có thể xem nhẹ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!