Chương 1402
Một người cầm micro không dây, người còn lại khiêng máy quay.
Công trường bắt đầu khởi công nên có rất nhiều công nhân đội nón bảo hiểm đi qua đi lại. Âm thanh hoạt động của các loại máy móc kia cũng không nhỏ. Trương Tiểu Du cầm máy ảnh đi theo Tô Yến.
Lúc điều chỉnh ánh sáng, ánh mắt cô ngưng đọng.
Nhìn nhẫn bạc trên ngón áp út, trên gương mặt tỏ vẻ hoảng hốt. Có điều chỉ mới trôi qua mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, nhưng tâm trạng cô lại khác một trời một vực, cả thế giới cũng như bị đảo lộn.
Hình ảnh trước mắt tan rã. Dường như cô thấy Tô Yến hoảng hốt mở to mắt.
Trương Tiểu Du khó hiểu nhíu mày nhưng chỉ nhìn thấy cô ấy gấp rút lắc micro trong tay. Mãi đến khi Tố Yến chạy đến bên cô thì rốt cuộc Trương Tiểu Du mới nghe rõ những gì cô ấy nói: “Cá nhỏ, cẩn thận: Cô ngấng đầu lên theo bản năng thì cả người cứng đờ.
Từ một tòa nhà cao tầng được bọc lại bởi một tấm lưới xanh, có một tấm sắt khổng lồ rơi thẳng xuống chỗ cô.
Trương Tiểu Du khẽ kêu một tiếng, cô muốn tránh nhưng đã quá muộn.
Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể dùng hai tay bảo vệ đầu rồi ngồi xổm xuống nhưng đau đớn không tới như cô nghĩ mà còn bị một lực khác đụng phải từ bên cạnh.
Tô Yên hoảng hốt hỏi ngay: “Cá nhỏ, cô có sao không?”
“Tôi không sao!” Trương Tiểu Du lắc đầu. Ngoại trừ bị dính bụi thì cô không cảm giác được mình đang bị thương chỗ nào. Trương Tiểu Du xoay mặt qua nhìn sang bên cạnh, nuốt nước miệng một cái: “Ngô Huỳnh Đông, anh..Anh ổn không?”
‘Vừa nãy cô thật sự không thế tránh kịp được.
Là do Ngô Huỳnh Đông đột nhiên xuất hiện đẩy cô ra vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. Chỉ có điều anh lại không may mắn tránh được mà chỉ dùng cánh tay trái chăn lại. Nếu không thì bây giờ cô cũng chẳng thế nói được.
Lúc này Tô Yến nhỏ giọng kêu lên: “Cá nhỏ, cậu mau nhìn xem, anh ta chảy máu nhiều quá. Mau chở anh ta tới bệnh viện đi!”