Chương 1364
Trương Tiểu Du theo bản năng giấy giụa, nhưng không tách ra được, bị anh nắm chặt tay đi về phía trước. Trong dư quang nơi khóe mắt là ánh mắt tràn đầy hâm mộ của Tống Giai Lệ Phòng riêng nằm trên tầng ba. Sau khi đi lên từ thang máy phòng thứ hai từ ngoài vào chính là nơi tụ họp.
Đường như ngoại trừ Trần Phong Sinh ra thì những người khác đều đã đến, năm sáu người đang quây quanh bàn nói chuyện rôm rả. Sau khi họ đến, ánh mất của mọi người cũng đều nhìn sang.
Trong số đó, một người đàn ông mặc vest đứng lên, nhìn qua có vẻ là một nhân tài trong ngành tài chính, đùa giốn nói: “Bác sĩ Sinh của chúng ta mong ngóng ngày đêm cuối cùng cũng đến rồi! Xem ra vẫn như cũ. Chỉ có Giai Lệ mới có thể mời được vị đại thần cậu đến!”
“Không phải chỉ là đến muộn năm phút thôi sao, hóa đơn tối nay cứ tính cho tôi!” Trần Phong Sinh lười biếng cong môi.
“Tuyệt, cậu Trần, tôi chờ chính là lời này của cậu!” Người đàn ông mặc vest liền cất tiếng cười, mọi người cũng phụ họa theo.
‘Sau khi chào hỏi xong, cuối cùng cũng chú ý tới Trương Tiểu Du đang đứng bên cạnh Trần Phong Sinh, trong ánh mắt quan sát cô ấy mang theo vẻ đánh giá cùng tò mò. Tống Giai Lệ chủ động giải vây thay cô ấy, giới thiệu với mọi người: “Đây là cô Trương Tiểu Du!”
Trương Tiểu Du không hề luống cuống, hướng về phía mọi người mỉm cười hào phóng: “Xin chào mọi người! Tôi là.
“Bà xã của tôi!” Thanh âm của Trần Phong Sinh vượt trước cô ấy.
Trương Tiểu Du giật mình, thật không ngờ anh ấy lại đơn giản giới thiệu một cách thẳng thần như vậy. Chỉ là không biết có phải là ảo giác của cô ấy không, cảm thấy sau khi Trần Phong Sinh nói xong, trong phòng riêng thoáng chốc im lặng, vẻ mặt mọi người đều có chút kỳ quái Cuối cùng, vẫn là Tống Giai Lệ chủ động cất tiếng đối chủ đề, nói với người đàn ông mặc vest: “Lão Ngô, mỗi ngày ở nước ngoài thứ mà tôi muốn ăn nhất là đồ ăn phương bắc. Đều sắp đói chết rồi. Cậu nhanh để nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên đi!”
Tiếp đó nhân viên phục vụ liền qua qua lại lại không ngớt bưng thức ăn lên.
Sau khi các món ăn đã mang lên đầy đủ, buối tụ hội liền dần dần trở nên vui vẻ.
Sau khi Trương Tiểu Du ngồi xuống, liền lặng lế quan sát một vòng. Dường như ngoại trừ Trần Phong Sinh đưa theo người nhà đến ra, những người khác đều chỉ đến có một mình, càng lộ rõ vẻ có chút không ăn nhập của cô ấy. Hơn nữa bọn họ đều là bạn học đại học nhiều năm, thường tán gẫu những chuyện khi còn là thiếu niên. Cô ấy căn bản không thể tham gia vào.
Ngược lại, người đàn ông đeo kinh ngồi bên cạnh cô ấy, nhìn qua có vẻ thẹn thùng, nhưng lại cười với cô ấy: “Cô Trần làm nghề gì vậy?”