Chương 130
Một hành động nhỏ như vậy rơi vào trong mắt Hoàng Trường Minh, cơn giận vừa mới giảm bớt lập tức cháy lên rừng rực.
Anh đưa tay ra vuốt ve cổ cô, động tác rất nhẹ nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. “Lam Ngọc Anh, tôi khuyên em không nên có những suy nghĩ không nên có. Em là người của tôi, phải luôn luôn ghi nhớ bổn phận của mình!” Hoàng Trường Minh dừng lại một chút, mỉm cười không báo trước, nhìn cô giống như đang xem trò đùa: “Càng huống hồ, cho dù Nguyễn Phong đã kết hôn, thì phụ nữ nhào tới người anh ta cũng hàng loạt. Một người phụ nữ làm ấm giường cho tôi, lúc nào gọi thì đến. Em cảm thấy anh ta muốn cái loại hàng rách nát tôi đã chơi qua sao?”
Từng chữ từng chữ như cửa vào trong đầu Lam Ngọc Anh.
Hai tay siết chặt đến mức nằm đấm nhỏ run lên, cô thở hổn hển nói: “Không liên quan gì đến anh.” “Đã đi theo tôi thì tất cả của em đều thuộc về tôi!” Gần xanh trên cổ Hoàng Trường Minh không ngừng nổi lên. “Trái tim không phải…” Giọng nói của Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng nhưng kiên định. “Cái gì?” Hoàng Trường Minh dường như đang phát cáu, lạnh lùng híp måt.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, đúng mực nghênh đón đôi mắt đen sâu thẳm của anh, không chút né tránh, từng chữ từng chữ nói: “Anh không thể khống chế được trái tim của tôi, nó tự do.”
Đôi mắt lạnh lẽo của Hoàng Trường Minh như muốn đóng băng cô lại.
Giây tiếp theo, anh vác cô lên “Buông tôi ra, đừng!”
Lam Ngọc Anh đã quá hiểu những thay đổi trong cơ thể anh, ý thức được anh muốn làm gì, cô bắt đầu giãy giụa. vai.
Lòng bàn tay Hoàng Trường Minh vỗ mạnh vào mông cô, giọng điệu nguy hiểm: “Em mà động đậy nữa tôi sẽ trực tiếp làm em ở đây!
Lời đe dọa như vậy thực sự có tác dụng. Lam Ngọc Anh lập tức không dám lộn xộn nữa. Cả hai người đã từng có một trận làm tình kịch liệt ở trong xe. Biết anh điện cuồng như thế nào, chắc chắn không phải tùy tiện nói ra thôi đâu…
Trong nháy mắt, đã lên tầng cao nhất.
Hoàng Trường Minh vác cô, không hề thở dốc, mò lấy chìa khóa của cô rồi trực tiếp đá cửa ra.
Chiếc giường đơn mà cô ngủ không chịu nổi trọng lượng của hai người, phát ra tiếng kêu cót két cót két.
Trong suốt quá trình, Lam Ngọc Anh nhằm chặt hai mắt, cắn răng không để cho mình phát ra âm thanh.
Đến khi ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, cuối cùng Hoàng Trường
Minh cũng rời khỏi cơ thể cô.
Anh lạnh lùng đóng sầm cửa lại.
Sau đêm đó, Hoàng Trường Minh không chủ động liên lạc với cô nữa.
Trước đây cũng từng xảy ra trường hợp tương tự, sau khi bỏ đi thì suốt một tuần không đi tìm cô, Lam Ngọc Anh biết rằng mình đã hoàn toàn chọc giận anh, nhưng cũng là cái giá phải trả. Hai ngày nay, phía bên dưới đau như sáp rách ra, cho thấy lúc đó anh tàn nhẫn đến mức nào.
Sau giờ làm việc, Lam Ngọc Anh bị Tiêu Thành Vân kéo đi.
Đó là câu lạc bộ ăn uống, vui chơi, có một dãy ô tô hạng sang đậu ở cửa, không hiểu sao khi bước vào cửa, Lam Ngọc Anh vô thức tìm kiếm một vòng, thấy không có chiếc Land Rover màu trắng biển số 88888, cô thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Thành Vân quen cửa quen nẻo, thoạt nhìn như thường xuyên đến đây, đẩy cửa phòng bao ra, Nguyễn Phong tự nhiên cũng ở đó. “Vẫn là Thành Vân có cách Nguyễn Phong mỉm cười khi nhìn thấy cô
Tiêu Thành Vân giật giật dây chuyền Phật trên cổ, quở trách cô: “Lam Ngọc Anh, em cũng thật là Mấy ngày nay anh gọi em ra ngoài thì đều nói không rảnh. Anh Phong không dễ gì mới về nước. Chỉ có thể ở được vài ngày. Còn không biết quý trọng!” “Uh, hai ngày nay em hơi bận…” Lam Ngọc Anh lúng túng.
Phòng bao rất lớn, ngoài ba người ra thì không có người nào khác, người phục vụ mang vào một ít đồ ăn.
Lam Ngọc Anh đi vào phòng vệ sinh, cách đó hơi xa, ở cuối hành lang.
Khi cô bước ra, cô vẫy vẫy những giọt nước trên tay, không để ý đến đường đi, không cẩn thận và phải ai đó. “Thật sự xin lỗi…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!