Chương 13
Hoàng Trường Minh rất cẩn thận, từ quần áo đến giày dép, bộ đồ trên người đều là đồ mới, kích thước vừa vặn, không chê vào đâu được…..
Lam Ngọc Anh đỏ mặt khi nghĩ đến điều này, và lòng bàn tay phải của cô cũng bỏng rát.
Sau khi rửa lại bằng nước rửa tay ba lần, cô mới bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc rời khách sạn, Lam Ngọc Anh bỗng bị quản lý sảnh chặn lại, “Xin lỗi cô Lam, cô còn chưa trả tiền quần áo!”
“¬ Lam Ngọc Anh há hốc miệng không nói Người quản lý sảnh có vẻ rất nghiêm nghị, anh ta hẳn sẽ sẵn sàng gọi cảnh sát nếu Ngọc Anh không trả tiền. Cô lặng lẽ nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, biết rằng sẽ không thể cởi ra được nên đành chấp nhận số phận và đi theo anh ta đến quầy lễ tân để thanh toán.
“Tôi có thể nợ được không?”
“Không!”
Giá của bộ quần áo bằng đúng số viện phí mà cô đã được hoàn lại, chính xác đến từng xu nhỏ…
Đầu cô lúc này bỗng rối tung lên.
Cuối tuần chưa bao giờ là ngày nghỉ đối với Lam Ngọc Anh.
Mặc dù không phải đến công ty đi làm nhưng cô vẫn còn vô số công việc. Hôm nay, cô phải thực hiện quảng cáo cho một trung tâm mua sắm và siêu thị. Sự kiện này kết thúc khá sớm trong vòng năm giờ đồng hồ. Và còn ba giờ nữa là đến công việc bán thời gian ở quán rượu. Khi về nhà, nếu có thời gian cô sẽ đến bệnh viện để thăm bà ngoại.
Từ thang cuốn đi lên và lấy ra một hộp sữa chua trong túi, Lam Ngọc Anh bất ngờ va phải một người khi đang ăn sữa chua.
Tiếng một phụ nữ la lớn “Ah…… , kèm theo đó là lời quát đầy giận dữ, “Không có mắt à?!”
“Tôi rất xin lỗi! Cô có sao không…”
Lam Ngọc Anh vội vàng xin lỗi, nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cô bất ngờ tròn mắt kinh ngạc và cảm thấy mình không đáng phải nói lời xin lỗi.