Chương 124
Hoàng Trường Minh rút bao cao su từ bên trong ra “Chơi xe chấn.”
Xe. Xe chẩn?
Lam Ngọc Anh trợn to đôi mắt.
Vị trí đẹp tầng trệt phòng bệnh cao cấp, lấy ánh sáng cũng tốt.
Lam Ngọc Anh đứng bên cửa số, ánh chiều tà kéo căng rọi trên mặt, hình ảnh tối hôm qua liên tục ùa về trong tâm trí.
Lúc Hoàng Trường Minh rút ra bao cao su, cô còn tưởng rằng anh cố ý đùa cô.
Không nghĩ tới một giây sau đã thật sự nhào tới, theo ghế dựa bị đặt nằm ngang, anh ngang qua người cô, sau đó chính là tiếng kéo khóa kéo quần soóc của cô, thắng thắng đến nỗi không thể thắng thắng hơn.
Lam Ngọc Anh muốn vùng vẫy, sợ lúc nào cũng sẽ có thể có người tới gần.
Dường như cả một buổi tối, thân xe đều không ngừng chấn động.
Đây có thể là chuyện điên cuồng nhất cô từng làm tới bây giờ, chỉ là nhớ lại cũng cảm thấy nóng mặt. “Say này tôi chỉ cho phép em hát cho một mình tôi nghe.”
Lam Ngọc Anh nghĩ đến hôm qua chơi xe chẩn, anh nói bên tại cô
Giơ tay mò cổ áo, cách quần áo có thể cảm nhận được chìa khóa nhỏ treo trên xương quai xanh, hôm đó lúc anh tự cài cho cô, cũng đã nói như thế: “Sau này tới chỗ nào cũng phải đeo.
Sau này, sau này nữa…
Lam Ngọc Anh hé miệng, giữa bọn họ nào có nhiều sau này như vậy.
Lắc đầu, cô quay người lại, phát hiện bà đang nằm trên giường bệnh híp mắt cười dịu dàng nhìn cô. “Trường Minh đưa à?” “Vâng.
Bà cười đưa tay về phía cô, Lam Ngọc Anh bước tới: “Bà nhìn một chút, quý giả thật, kim cương nhiều như vậy.” “Cháu không muốn, chỉ là anh ấy không cho là không được..
Lúc Lam Ngọc Anh nghĩ đến hành động ở New York, còn có chút bất lực, cũng không biết nói lời như vậy vào tai bà ngoại càng giống như làm nũng. “Ngọc Anh, cuối cùng ông trời cũng xem như đối xử không tệ với cháu. Cháu cũng phải cố gắng quý trọng đoạn duyên phận này!” Bà than thở mà cười, lại không nhịn được mà bùi ngùi xúc động: “Bà biết, trong lòng cháu vẫn không thể bỏ được cậu ta… Bà cũng không thể không thừa nhận, Nguyễn Phong cũng là đứa trẻ tốt, chỉ là cậu ấy cũng xem như lớn hơn cháu hai tuổi, nhưng tiếc rằng cậu ấy từng kết hôn, còn đưa theo đứa con..
Ánh mắt Lam Ngọc Anh chim xuống: “Cháu biết
Bà ngoại thấy thế, muốn nói nhưng lại thở dài rồi thôi, không nói nữa.
Buổi tối hai ông cháu ăn xong, Hoàng Trường Minh gọi đến, nói là đã tới bệnh viện.
Cúp điện thoại, bà ngoại liên vừa cười vừa hối. “Mau đi đi!
Lam Ngọc Anh đi ra khỏi nhà lớn, Phan Duy đứng bên cạnh Bentley thay cô mở cửa xe.
Đáng lẽ ra mới từ quán bar xuống, chân dài của Hoàng Trường Minh trùng xuống, giày da khẽ rung, hơi thở có một chút mùi rượu, nhưng không đậm lầm.
Thời gian này không kẹt xe, một đường thông thoáng.
Hoàng Trường Minh hỏi: “Bà ngoại thế nào?” “Rất khỏe.” Lam Ngọc Anh trải lời anh. “Ừ.” Hoàng Trường Minh gật đâu.
Lam Ngọc Anh liếc nhìn anh, luôn cảm thấy anh như có lời muốn nói…
Sau đó, Hoàng Trường Minh lấy ra điều thuốc từ trong hộp thuốc lá, nhưng không châm lửa.
Đầu ngón tay vuốt nhẹ lên mặt điều thuốc, ra vẻ như lơ đăng liếc nhìn Phan Duy phía trước một chút: “Khu. “Đúng rồi, Tổng giám đốc Hoàng.” Phan Duy quay đầu, dáng vẻ vừa nhớ tới nói: “Ông Đổng tập đoàn Đại Thương muốn mời ngài tới khách sạn họp mặt. “Hửm?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
Phan Duy tận lực ngừng lại, mới mở miệng nói: “Ba tuần sau không phải sinh nhật ngài sao, cũng là muốn mượn cơ hội để thân cận
Hoàng Trường Minh không để lại chút dấu vết nào nhìn bên cạnh một chút, khẽ nói “Ừ.”
Lam Ngọc Anh khẽ cắn môi.
Sinh nhật…
Thời gian nhanh chóng trôi, chớp mắt đã trôi qua cha tuần.