Chương 118
Cô bỏ điện thoại xuống, nhằm måt lai. không bao lâu điện thoại lại rung lên, ba chữ Hoàng Trường Minh hiện lên màn hình. “Ở đâu!”
Cô vừa nghe máy thì giọng anh giống như gào lên.
Lam Ngọc Anh trả lời: “Tôi đang ở khách sạn.. “Tôi đã lật khắp cả phòng rồi, em tàng hình sao?” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.
Lam Ngọc Anh không giấu giếm nữa nên nhìn xung quanh, cô bỗng không phân biệt được Đông, Tây, Nam, Bắc: “Hình như tôi lạc đường rồi.
Hoàng Trường Minh im lặng một lúc mới nói: “Xung quanh em có những gì! Công trình kiến trúc, biển hiệu cũng được!”
Lam Ngọc Anh vẫn rất mờ mịt: “Tôi cũng không biết, đây là một công viên… “Em đứng chờ tôi ở đó!”
Lam Ngọc Anh muốn nói không cần, cô có thể đến ven đường đón taxi nhưng anh đã cúp máy.
Anh đã ra lệnh nên cô không dám đi tiếp, chỉ cầm váy ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh chờ anh, có thể do cách ăn mặc và là người phương Đông nên người qua đường đều nhìn cô.
Khi Hoàng Trường Minh tới thì có hai thanh niên lưu manh huýt sáo với cô.
Anh xuống xe, không nói gì đã kéo tay cô nhét vào xe.
Dọc đường đi không ai nói chuyện, về đến khách sạn, Hoàng Trường Minh đi phía trước dùng thẻ phòng mở cửa.
Anh bật đèn đi vào phòng ngủ mới dừng bước, ánh đèn chiếu lên người anh tạo cái bóng vô cùng cao lớn, ánh mắt trên cao nhìn xuống cô. “Chuyện của em và Nguyễn
Phong là sao?”
Khi anh lên tiếng, vẻ mặt không hề thay đổi, bình thản như ánh trăng ngoài cửa sổ.
Lam Ngọc Anh mím môi lại, nuốt nước bọt: “Giống như anh ấy nói.. “Quen biết đã lâu?” Hoàng Trường Minh lặp lại. “Ừm.” Lam Ngọc Anh cúi đầu thấp xuống.
Lam Ngọc Anh không muốn tiếp tục thảo luận về chuyện này, lặng lẽ đi vòng qua giường lớn: “Tôi buồn ngủ.
Hoàng Trường Minh thấy cô không thay đồ mà trùm chăn năm trên giường, nửa bên mặt vùi vào gối, lông mi uốn cong rũ xuống nặng nề tâm sự để lại hai cái bóng dưới mắt.
Rất lâu sau cô không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ rồi.
Hoàng Trường Minh im lặng đứng đó, híp mắt nhìn cô giống như thẩm phán lại giống như núi Thái Sơn sừng sững trong bão tuyết.
Anh bỗng bước nhanh tới, thô bạo lật chăn lên: “Em thức dậy! Làm với tôi!”
Lam Ngọc Anh bị anh ôm lên.
Cô không biết chiếc váy trên người mình biến mất như thế nào, cô chỉ nghe thấy âm thanh xoạt xoạt của tiếng vải bị xé rách. “Không muốn..”
Lam Ngọc Anh nghiêng đầu, cố gắng tránh đôi môi mỏng của anh.
Ngón trỏ và ngón cái của Hoàng Trường Minh nằm cắm cô, ép buộc cô đối mặt với anh, hừ lạnh một tiếng: “Nhưng tôi muốn.
Lam Ngọc Anh liều mạng dùng hai tay đẩy anh, chưa bao giờ cô chống cự lại bộ ngực với hơi thở của anh như lúc này. “Lam Ngọc Anh, chú ý thân phận của mình, em không có tư cách nói không!
Câu nói này thành công khiến cả người Lam Ngọc Anh cứng lại, hai tay buông thõng xuống không động đậy gì nữa.