Chương 112
Đi dạo hơi lâu một chút, cuống họng hơi khô cô liếm liếm môi.
Vừa mới liếm môi, Hoàng Trường Minh ở bên cạnh lập tức hỏi, “Muốn uống cái gì?” “Soda muối.” Lam Ngọc Anh buột miệng thốt ra.
Hoàng Trường Minh nghiêng mắt nhìn cửa hàng tiện lợi ở đối diện, kéo cô đến bên cạnh bồ hoa, “Em ở ngoan ngoãn chờ tôi quay lại, không được chạy lung tung
Lam Ngọc Anh dịu ngoan gật đầu.
Năm phút sau, Hoàng Trường Minh cầm chai soda muối cô muốn uống và một lon Coca quay lại, thấy một đoàn khách du lịch trung niên đang đứng xung quanh cô, cô đang đứng ở trong một góc nhón chân lên, như là sợ không được nhìn thấy. “Sao không đổi chỗ đứng?”
Anh đi qua, dùng chai soda muối gõ vào đầu cô.
Lam Ngọc Anh bị đau xoa xoa cái trán, “Không phải anh nói tôi ngoan ngoãn ở đây chờ anh, không được chạy lung tung.……..
Hoàng Trường Minh bất đắc dĩ, nhưng thật ra cũng khiến người ta bớt lo. “Của rm!” Anh đưa soda muối cho cô.
Lam Ngọc Anh nói một tiếng cảm ơn, khi nhận nước cô phát hiện ra nắp chai đã được vặn ra, có thể uống luôn.
Khác với nước có ga bình thường, uống vào trong miệng đầu tiên là có vị mặn, sau đó mới có vị ngọt, cuối cùng cảm giác đọng lại ở trên đầu lưỡi khác với những loại đồ uống khác, có chút quái lạ, nhưng người kia thường xuyên thích uống nước này, dần dà cô cũng tạo thành thói quen này.
Vừa mới buông xuống, cái chai trong tay đã bị cướp đi.
Hoàng Trường Minh ngửa đầu uống hai ngụm, nhíu mày, “Thứ quái quỷ gì vậy?”
Ngay sau đó, lại ném trả cho cô, khỏe miệng Lam Ngọc Anh giật giật, nhìn chai soda muối chỉ còn lại nửa chai, không biết có nên tiếp tục uống nữa hay không, phía trên còn dính nước miếng của anh.……..
Vặn nắp chai rồi ngẩng đầu lên, có hình bóng quen thuộc chợt loé qua tâm måt.
Tế bào cả người lập tức đình trệ.
Thở hổn hển, đến khi cô bừng tỉnh nhìn kỹ lại, thì thấy tất cả đều là người nước ngoài xa lạ.
Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Cảm thấy là do soda muối còn đọng lại trong miệng, nên mới có thể xuất hiện ảo giác, cho dù biết ở chung cùng một thành phố, nhưng New York lớn như vậy, nào có chuyện trừng hợp như thế chứ!
Hoàng Trường Minh ôm cô, cúi đầu nhìn cô hỏi, “Nhìn cái gì vậy?” “ồ” Lam Ngọc Anh dừng lại, chỉ về phía đối diện, “Nghệ sĩ vừa chơi ván trượt ở đầu đường kia rất đẹp trai…
Vừa dứt lời, trên eo đột nhiên tế rần.
Nhận ra mình nói nhầm, Lam Ngọc Anh vội vàng bổ sung một câu, “Nhưng mà không đẹp trai bằng anh!” “Thật sao?” Hoàng Trường Minh nhướng mày hỏi.
Lâm Ngọc Anh gật đầu thật mạnh, như là sợ anh không tin, còn cố ý kéo dài âm cuối, “Vâng ––”
Giây tiếp theo, cằm cô bằng nhiên bị nâng lên. “Anh… Ôi!
Lam Ngọc Anh mở to hai mắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!