Chương 101
Đúng là buồn vui thất thường… .
Hoàng Trường Minh liếc mắt qua, nghi ngờ hỏi: “Lam Ngọc Anh, có phải mắt em bị mù rồi đúng không?”
Lam Ngọc Anh yếu ớt kháng nghị: “Thị lực hai mắt của tôi đều 1.5…” “Tôi thấy trái tim em bị mù!” Hoàng Trường Minh bắt đầu nghiến răng. “…” Lam Ngọc Anh im lặng, nhìn khuôn mặt đầy mây đen che phủ của anh thì trầm ngâm một lúc, cuối cùng miệng lưỡi vẫn nhanh chóng nói: “… Anh Hoàng, anh… mắc bệnh hoàng tử đúng không?”
Hoàng Trường Minh nhíu mày, đáy mắt hơi khó hiểu.
Lam Ngọc Anh cảm thấy vô cùng may mắn, sợ anh tiếp tục hỏi, cô nói một câu “Đèn xanh” để nói sang chuyện khác.
Sau khi về nhà, Hoàng Trường Minh cởi áo khoác ra dặn dò cô: “Em đi tăm trước đi.” “Vâng.” Lam Ngọc Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Cánh cửa phòng tắm vừa khép lại, Hoàng Trường Minh cầm điện thoại lên.
Đầu điện thoại bên kia hình như Phan Duy đã ngủ, nhưng nhìn thấy anh gọi thì không dám không nhận, vội vàng cung kính gọi: “Tổng giám đốc Hoàng!”
Hoàng Trường Minh nhìn phòng tắm rồi hỏi: “Bệnh Hoàng tử là bệnh gi?”
Hai mươi phút sau, Lam Ngọc
Anh tắm xong đi ra. “Tôi tắm xong rồi.”
Cô cong khóe miệng ra hiệu anh có thể đi tắm.
Hoàng Trường Minh đứng dậy nhưng không đi về phía phòng tắm mà đi tới ôm cô lên.
Cô không kịp chuẩn bị nên khăn lau tóc trên đầu Lam Ngọc Anh cũng rơi xuống đất.
Sau đó anh đặt cô lên chiếc giường lớn.
Hoàng Trường Minh mạnh mẽ hôn xuống.
Động tác của anh quá nhanh, không cho cô thời gian phát ra âm thanh.
Hoàng Trường Minh dùng tay giật tất cả nút áo sơ mi rồi ném áo sơ mi xuống đất, đè lên áo choàng tắm của cô.
Bên tai anh bằng vang lên câu trả lời của Phan Duy: “Google nói bệnh Hoàng tử là cảm thấy bản thân hoàn hảo nhất, tưởng tượng mình là người có một không hai, hoàn hảo như Hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, nghĩ rằng người khác giới trên thế giới này đều say mê mình…
Anh nghe vậy thì không khỏi nghiến răng ken két “Anh, anh có thể nhẹ nhàng một chút được không…
Ngón chân Lam Ngọc Anh dựng thẳng lên, cô không nhịn được cầu xin tha thứ.
Hoàng Trường Minh tức giận nói: “Không có nhẹ đâu!”
Lam Ngọc Anh cổ đẩy vai anh ra nhưng không được, chỉ có thể để anh mạnh mẽ nhào tới một con sói đói bụng.
Từng cơn sóng mãnh liệt ấp tới, cô không chịu được mà đắm chìm vào đó.
Đến giờ nghỉ trưa, Lam Ngọc Anh ra khỏi văn phòng.
Hôm nay tới lượt cô đi mua cơm, cô vừa đi tới thang máy thì phát hiện có bóng người quen thuộc bước ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!