Chương 797
Trước kia anh cũng rất đồng ý câu nói kia, không có chuyện gì là không giải quyết được.
Chỉ là vào lúc này anh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ngọc Anh!”
Mắt thấy cô đi ra phòng ngủ, Hoàng Trường Minh đã chuẩn bị đưa tay phải ra ôm lấy cô.
Ai ngờ Lam Ngọc Anh mới bước ra khỏi cửa hai bước lại bỗng dưng dừng bước, sau đó xoay người nhìn về phía anh.
Hoàng Trường Minh cảm thấy nhẹ nhõm, cho là cô đã thay đổi chủ ý.
Chẳng qua là không nghĩ tới, Lam Ngọc Anh chợt đem gối và chăn mỏng đang ôm trong ngực toàn bộ nhét vào trong ngực anh: “Anh ngủ thư phòng!”
Rõ ràng là anh đuối lý, tại sao cô lại phải đi ra ngoài? Biểu cảm của Hoàng Trường Minh ngốc tại chỗ, còn chưa chờ anh kịp phản ứng, cô đã xoay người trở về phòng ngủ, sau đó “Ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Hồi lâu sau anh mới ôm gối và chăn mỏng đi vào thư phòng. Đóng cửa thư phòng lại, Hoàng Trường Minh nhìn hành lang nhìn một chút, thật may chú Lý và thím Lý đã sớm ngủ rồi, nếu không cũng thật mất mặt.
Anh bật đèn lên, đặt gối và chăn mỏng để ở trên ghế sa lon.
Trên tầng hai của biệt thự ngược lại là còn phòng trống để cho khách ngủ, nhưng mới vừa rồi cô đã nói là để cho anh ngủ thư phòng, cho nên Hoàng Trường Minh vì cho cô thuận lòng, cũng không có suy nghĩ đó, thành thành thật thật ngủ thư phòng.
Chỉ là đêm dài miên man, mùi vị một mình nằm trong thư phòng không dễ chịu chút nào! Nhất là, trước kia hai người vẫn còn từng quấn quýt giao triền ở trên bàn sách này, nghĩ đến hai cái chân mảnh khảnh của cô bám vào hồng mình thật chặt, mí mắt ứng đỏ tràn ra từng âm thanh bể tan tành, Hoàng Trường Minh cảm thấy cổ họng hơi khô.
Bận bịu lấy điều khiển từ xa chỉnh điều hòa lạnh thêm mấy độ mới miễn cưỡng đè được sự nóng ran đang dâng lên dần trong thân thể. Hoàng Trường Minh giống như là chú chó to bị vứt bỏ ngồi ở trên ghế sa lon, móc điếu thuốc ra đốt rồi nhả khói. Còn chưa có kết hôn mà cũng đã bị đuổi ra ngoài ngủ.
Anh dập thuốc lá vào gạt tàn, Hoàng Trường Minh nằm xuống nhưng căn bản không ngủ được, cầm điện thoại lên gọi.
Bên kia nhấc máy rất nhanh, chứng tỏ cũng không ngủ, hơn nữa thanh âm nghe cũng rất có tinh thần, tức giận nói: “Làm sao vậy Tổng giám đốc Minh, hơn nửa đêm không ngủ, điện thoại quấy rầy tôi làm gì đấy?”
“Bác sĩ cũng không ngủ?” Hoàng Trường Minh nhạo báng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!