Chương 779
Người đứng gần với cậu bé nhất chính là cô y tá tóc ngắn miệng luôn gọi Hoàng Trường Minh là anh Trường Minh. Cô ta nhoẻn miệng cười trêu chọc: “Nhóc đẹp trai! Không có công lao không nhận quà nhé! Đang yên đang lành sao tự nhiên cháu lại tặng kẹo que cho các dì ăn vậy?”
“Cảm ơn các dì đã chăm sóc cho bố của cháu ạ!” Đậu Đậu chớp chớp mắt trả lời rồi ngoan ngoãn nói tiếp: “Các dì vất vả rồi! Cháu tặng hết cho các dì số kẹo que này ạ!
Có mấy vị lận, vị táo là ngon nhất đó ạ!”
“Nhóc đẹp trai này! Bố cháu là ai vậy?”
“Phòng bệnh số ba ạ!”
Sau khi nghe thấy cậu nhóc nói như vậy, các cô y tá lập tức quay sang nhìn nhau.
Đặc biệt là nữ y tá tóc ngắn kia! Tin tức này đối với cô ta có tính sát thương cực kỳ lớn. Trước đây, cô ta chỉ điều tra sơ qua mà thôi! Hoàn toàn chưa có điều tra quá nhiều về cuộc sống riêng của Hoàng Trường Minh cả. Thật không ngờ anh vậy mà đã có đứa con trai lớn như vậy rồi!
Sau khi Đậu Đậu nhìn thấy Lam Ngọc Anh đi đến, cậunhóc lập tức chạy đến khoe: “Cháu tặng hết kẹo que rồi nè!”
“Cục cưng giỏi lắm!” Lam Ngọc Anh cũng không keo kiệt một chút nào cả. Cô mỉm cười rồi thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con. Sau đó, cô nhẹ nhàng cất tiếng: “Cháu về phòng bệnh trước đi nào! Để xem bố cháu có cần giúp gì không ha!”
“Dạ!” Đậu Đậu ngoan ngoãn nghe lời cứ như là một chú cún con vậy.
Nhìn thấy bóng hình nhỏ bé chạy đi càng ngày càng xa, y tả trưởng lại càng cảm thấy quen thuộc. Cô ta cười nói: “Hèn gì! Tôi cứ thấy đứa nhóc này trông giống ai đó. Thì ra là con trai của Tổng giám đốc Minh!”
“Ừm! Mặt mũi thằng bé đúng là giống bố của nó y như đúc!” Lam Ngọc Anh mỉm cười gật đầu. Cô ngưng một chút rồi lại cất giọng nói tiếp: “Nhưng rất nhiều người lại nói, hai mẹ con chúng tôi cũng có kha khá điểm giống nhau. Nhất là lúc cười đấy ạ!”
Lam Ngọc Anh cũng không nói dối một lời nào. Trước đây, lúc cô mang Đậu Đậu đi cửa hàng thời trang dành cho trẻ em để mua quần áo, nhân viên ở đó cũng đã từng nói như vậy.
“Ối!” Y tá trưởng hô lên. Trong nháy mắt, cô ta cũng đã hiểu được phần nào: “Cô Ngọc Anh, cô thật là may mắn đó nha!”
“Đúng thế! Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Lam Ngọc Anh ngại ngùng cười trừ.
“Tôi về phòng bệnh trước nhé! Thời gian qua vất vả cho y tá trưởng rồi!”
“Làm gì có!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!