Chương 489
Nụ hôn kết thúc. Mặt cô đỏ bừng lên vì thiếu oxy trong một thời gian dài.
Vẫn như lúc trước, Lam Ngọc Anh tức giận giơ tay lên.
Có điều lần này ngón tay chưa kịp chạm vào mặt anh thì đã bị anh nhanh chóng giữ chặt lại, đưa qua đỉnh đầu, tạo nên tư thế bị động, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Lam Ngọc Anh trợn trừng mắt. Một bàn tay khác của anh luồn vào trong lớp áo mỏng.
“Hoàng Trường Minh. Lam Ngọc Anh lo lắng hét lên.
Đây là lần thứ hai đêm nay cô gọi cả họ tên anh trong đêm nay, với thân phận của anh, đa số người chỉ gọi tổng giám đốc Minh hoặc anh Minh, rất ít người dám gọi như vậy. Nhưng không những anh không khó chịu, ngược lại còn muốn nghe cô gọi hai lần.
Giống như cô vốn dĩ nên gọi anh như thế.
Bầu không khí trong phòng quá mơ hồ, sự nguy hiểm hiện lên trong mắt anh.
Lam Ngọc Anh vùng vẫy, nhưng cả hai tay và hai chân đều bị giữ chặt trên cao, vô ích, ngược lại, hành động vùng vẫy khiến nút áo dưới cổ cô bị bung ra.
Áo lót màu đen như có như không lộ ra ngoài.
Lam Ngọc Anh không dám nhúc nhích nữa, cắn môi nhìn anh chằm chằm, lại thấy môi mỏng của anh đột nhiên cử động: “Lúc cô và mấy người trong thôn nói chuyện, tôi đều nghe thấy”
Cô giật mình, lúc này mới nhận ra anh đã hiểu lầm.
Nhưng không có cách nào để giải thích, điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của anh rồi chạy ra ngoài. “Nếu thật sự không muốn, cô sẽ không đồng ý để tôi ở lại.
Đôi mắt sâu và sâu của Hoàng Trường Minh nheo lại, giọng điệu như lúc ở bờ sông, thậm chí còn có chút ý cười: “Lam Ngọc Anh, trình độ chơi trò lạt mềm buộc chặt’ của cô cũng không tệ.
Lam Ngọc Anh đã thực sự tức giận.
Lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ thú. Còn nữa, cô thích ai thì muốn quan hệ với người đó sao?
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, lại mở ra, không tự chủ được chế nhạo: “Hoàng Trường Minh, anh có bệnh hoàng tử à?”
Hoàng Trường Minh dừng động tác cúi người, lông mày dần dần cau lại. “Có người tới.
Lam Ngọc Anh đột nhiên vượt qua anh, khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng Trường Minh nghe bậy, vô thức quay đầu nhìn sang, nhưng trong khoảnh khắc sơ ý này cô đã nhanh chóng nhân cơ hội tránh thoát, lăn một vòng qua bên cạnh, nhảy xuống giường rồi chạy ra cửa.
Ngoài cửa sổ tối đen yên tĩnh, không hề có tiếng động nào.
Hoàng Trường Minh nhận ra mình bị lừa, nhưng muốn bắt cô đã không còn kịp nữa.
Lam Ngọc Anh chạy rất nhanh, giống như chạy nước rút vậy, lao ra khỏi phòng ngủ gần như trong nháy mắt, đi thẳng đến phòng đối diện, sau khi cửa phòng đóng chặt, liền nghe thấy tiếng khóa.
Trong phòng chỉ còn lại mình anh, không khí mập mờ vẫn còn thoang thoảng như có như không.
Hoàng Trường Minh lật người nằm ngửa trên giường, chăn ga gối đệm rất sạch sẽ mới giặt sạch sẽ, cẩn thận ngửi còn có thể thấy mùi bột giặt. Anh lấy ra một điều thuốc từ trong hộp, ngậm lên miệng, khói trắng lập tức tản ra.
Mỗi lần nhả một hơi khói thuốc cũng là mỗi lần anh cố gắng kìm nén xuống một thứ gì đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!