Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 470

Lẽ nào cô nghĩ không đúng sao?

Là do tự anh nói khiến người khác hiểu lầm.

Trong lòng Lam Ngọc Anh còn muốn phản bác là mình không căng thẳng, nhưng chỉ trong chốc lát, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhìn ra ngoài phòng, phòng khách của phòng cao cấp không to, có một ghế sô pha dài, có thể ngủ được một đêm ở đấy. Có điều thân hình anh cao lớn như vậy, chắc sẽ không thoải mái lắm, nhưng nếu như người ta đã nguyện ý, thì không liên quan gì đến cô. Hơn nữa phòng này là do cô trả tiền, không có lý nào lại bắt cô ngủ ở sô pha được.

Chỉ là, hình như anh không hề hỏi ý kiến của cô. Lam Ngọc Anh cắn môi, nhưng lại phát ra tiếng: “Ờ……… “Không còn sớm nữa, cô Anh mau đi ngủ sớm đi, tối nay làm phiền cô rồi.” Hoàng Trường Minh vừa nói xong đồng thời, cũng bước ra ngoài phòng ngủ. Lam Ngọc Anh gật đầu, nhìn anh đóng cửa phòng lại.

Nhìn bánh bao nhỏ vẫn còn ngủ say không biết gì ở trên giường, cô mới chậm rãi phản ứng lại.

Anh đây là muốn cô ngủ cùng con trai anh? Sao cứ luôn cảm thấy kỳ lạ vậy?

Lại tắt đèn lần nữa, Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng leo lên giường, dường như phát hiện được nhiệt độ cơ thể cô, bánh bao nhỏ tự động chui vào trong lòng cô, bàn tay trắng nõn mềm mại nắm chặt lấy quần áo cô

Rõ ràng vừa nãy rất buồn ngủ, nhưng giờ lại không ngủ được nữa.

Đặc biệt là Hoàng Trường Minh còn đang nằm bên ngoài cánh cửa này, cho dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, anh vẫn luôn có cảm giác tồn tại quá mạnh. Cho dù cô nhắm mắt lại, dường như vẫn cảm nhận được hơi thở nam tính luôn tồn tại ở anh. Tuy rằng cô đã lặng lẽ khóa cửa, nhưng trong lòng vẫn luôn căng thẳng.

Đang nửa tỉnh nửa mê, thì bên ngoài truyền đến một âm thanh.

Có lẽ là do bên đêm quá yên tĩnh, nên thanh âm đó mới phát ra rất rõ ràng.

Dưới ánh trăng, Lam Ngọc Anh liếc nhìn bánh bao nhỏ đang nằm trong lòng mình. Cậu bé nhíu mày, nhưng không tỉnh lại, cô đưa tay ra vỗ nhẹ, rất nhanh đã phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Lam Ngọc Anh do dự ngồi dậy, mở cửa ra.

Cô nhìn thấy một bóng hình cao lớn đang cong lưng cúi xuống bàn, bởi vì ánh sáng quá mờ, nên không nhìn thấy anh đang làm gì: “Anh không sao chứ?” “Không sao.”

Hoàng Trường Minh nghe thấy, quay đầu nhìn cô: “Xin lỗi, cô bị tôi đánh thức sao?”

Lam Ngọc Anh bật đèn, mới nhìn thấy chai nước khoảng anh vừa nhặt lên, nếu như cô đoán không sai thì âm thanh vừa nãy phát ra từ nó. Hình như anh muốn lấy nước trong bóng tối nên làm đổ nó, có vài chai còn đang lăn lóc trên sàn nhà.

Nhìn thấy lọ thuốc trong tay anh, cô vội hỏi: “Anh bị bệnh à?” “Không có. Hoàng Trường Minh nhếch môi. “Vậy anh… Lam Ngọc Anh ngây ra.

Hoàng Trường Minh đổ trong lọ ra một viên thuốc màu trắng: “Chỉ là uống viên thuốc ngủ mà thôi.

Sau khi Lam Ngọc Anh nghe xong thì ngạc nhiên: “Anh uống thuốc ngủ sao?”

Lọ thuốc đó hình như luôn được mang theo bên người, màu trắng, lọ thuốc rất nhỏ. “Ừm, nếu không uống thì không ngủ được.

Anh nhếch môi, thấp giọng giải thích với cô: “Tôi bị chứng mất ngủ, bốn năm nay, nếu như không có thuốc, thì hầu như không ngủ được. “… Lam Ngọc Anh mím môi.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!