Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ



Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
Chương 440: Bắt gian
Cửa văn phòng một lần nữa đóng lại, Hoàng Trường Minh nhíu mày đưa điện thoại đặt lên tại.

Yết hầu anh khẽ giật, chưa đợi đợi anh nói thêm câu nào thì người bên kia đầu dây đã nói: “Này, anh mau chuẩn bị mở cuộc họp đi, Đậu Đậu đang bảo em chơi xếp hình cùng nó!” “Ừ” Hoàng Trường Uyên thấy giọng nói của cô không có gì bất thường mới đáp lại.

Mười phút sau, anh xuất hiện trong phòng họp.

Lần này tất cả các nhân viên đều đến tham dự đầy đủ, thư ký mang cho mỗi người một ly nước, bản trình chiếu cũng đã chuẩn bị ổn thỏa chỉ chờ cuộc họp bắt đầu.

Nhà họ Lê có một cô con gái là Lê Tuyết Trinh, sau khi cô ta trở về nước bốn năm trước đã vào công ty làm việc, cho dù cách làm việc của Lê Tuyết Trinh vẫn chưa được chuyên nghiệp như đàn ông, nhưng ở công ty cô ta giữ một vị trí quan trọng nên tới đây tham dự cuộc họp thay cho Lê Hoài Lâm cũng là chuyện bình thường.

Lúc này, cô ta ngồi ở phía bên tay phải anh, muốn không chú ý đến cũng khó.

Hôm nay Lê Tuyết Trinh trang điểm khá cầu kỳ, từ trước đến giờ cô ta luôn là người trang điểm vô cùng nhẹ nhàng để khí chất bản thân được thể hiện một cách tự nhiên nhất có thể, nhưng mấy ngày nay cơ thể không khỏe khiến sắc mặt Lê Tuyết Trinh có chút nhợt nhạt cho nên đã trang điểm đậm để có được trạng thái tốt hơn.


Khi Lê Tuyết Trinh vừa ngồi xuống, những người xung quanh đều tập trung nhìn vào cô ta, cô ta vẫn bình tĩnh không thay đổi sắc mặt, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, đó là lẽ đương nhiên, cô ta đi đến đâu cũng sẽ là tâm điểm của sự chú ý, chỉ có như vậy mới xứng đáng với bản thân cô ta!
Từ khi Hoàng Trường Minh bước vào cửa phòng họp, đôi mắt xinh đẹp của Lê Tuyết Trinh đã sáng bừng lên: “Trường Minh!”
Hoàng Trường Minh nhàn nhạt nhìn cô ta, chỉ lạnh lùng gật đầu chào hỏi, sau đó nói: “Cuộc họp có thể bắt đầu rồi!”
Trong suốt cuộc họp, ánh mắt Lê Tuyết Trinh luôn để trên người anh, chăm chú nhìn anh không chớp mắt, bên trong đôi mắt cô ta luôn ẩn chứa một tình cảm không rõ ràng, chỉ tiếc là Hoàng Trường Minh không hề để ý đến, đôi mắt lạnh lùng thâm sâu của anh chỉ chuyên tâm nhìn về phía màn hình lớn.

Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc, Lê Tuyết Trinh vẫn không hề nhận được ánh mắt đáp trả nào của anh.

Cửa đóng lại, mọi người trong phòng họp đều thu dọn đồ đạc đứng dậy.

Lúc này, Lê Tuyết Trinh cũng không muốn để lỡ quá nhiều thời gian, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo bóng dáng cao lớn của anh: “Trường Minh, anh điên rồi sao?” “Tôi giống bị điên sao?".

Đọc thêm nhiều truyện ở { TRU Mtruyen.me }
Hoàng Trường Minh dừng chân lại, hỏi cô ta.

Lê Tuyết Trinh không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Trường Minh, có phải đầu óc anh không tỉnh táo không? Chẳng lẽ anh thật sự định từ bỏ vị trí tổng giám đốc này? Anh đã giữ cái ghế tổng giám đốc này nhiều năm như vậy, bác Phong cũng muốn giao Hoàng Oanh cho anh, anh không biết sao? Việc này có ý nghĩa gì chứ!”
Lúc trước, Tiêu Thành Vân biến mất bốn năm trời đột nhiên trở về nước, sau đó lại đến nhà cô ta, có điều vẫn chưa nhắc tới chuyện này.

Vừa rồi ở trong cuộc họp, có người chủ động nhắc tới chuyện này, cô ta mới biết được anh lại đưa ra quyết định táo bạo như vậy.


“Ừ” Hoàng Trường Minh chỉ đáp lại một chữ duy nhất.

Lê Tuyết Trinh thấy vậy, không khỏi nhẹ nhàng khuyên nhủ anh: “Trường Minh, em biết anh chỉ là nhất thời xúc động thôi, em..

“Tổng giám đốc Minh, cô Ngọc Anh tới, đang chờ anh ở phòng làm việc.

Lúc này, Phan Duy đột nhiên đi tới, cất giọng cắt ngang câu nói của Lê Tuyết Trinh.

Hoàng Trường Minh nghe vậy vội nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước!”
Giọng nói vừa vang lên, bước chân anh cũng vội vã rời đi, chờ đến khi Lê Tuyết Trinh kịp phản ứng lại thì đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa.

Hoàng Trường Minh vô cùng bất ngờ khi nghe được lời Phan Duy nói.

Tay anh đút trong túi quần, trong lòng bỗng dâng lên một chút hoài nghi.

Anh mau chóng tới văn phòng, từ xa đã trông thấy bóng dáng lén la lén lút nhìn trộm qua khe cửa, anh không khỏi nheo mắt lại, sau đó đuôi chân mày khế nhưởng lên.


Lâm Ngọc Anh sau khi nhìn thấy anh, lập tức quay người chạy về.

Bởi vì quá gấp gáp, cô trượt chân trên thảm ngã xuống sô pha.

Khi cô điều chỉnh lại dáng ngồi ngay ngắn, cửa văn phòng mở ra, Hoàng Trường Minh mặc đồ Tây nghiêm túc đi vào, một tay anh đút túi quần, một tay đẩy cửa ra, ánh mắt dò hỏi hướng về phía cô.

Lâm Ngọc Anh liếm liếm môi giải thích: “À, em mang cơm tới cho anh, không phải hôm qua anh nói cơm công ty không ngon bằng cơm nhà sao?”
Nói xong câu cuối cùng, trong lòng cô cũng có chút chột dạ.

Sau khi gọi điện thoại cho anh, Lâm Ngọc Anh không cách nào yên tâm chờ ở biệt thự, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh anh và Lê Tuyết Trinh ở bên cạnh nhau, tuy rằng cô luôn chắc chắn anh toàn tâm toàn ý với mình thế nhưng vẫn không thể khống chế bản thân ngừng suy nghĩ, cuối cùng quyết định để Đậu Đậu lại cho thím Lý trông, còn cô vội thay quần áo rồi rời khỏi nhà.

“Em chắc chắn là tới để đưa cơm?" Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn hộp cơm.

“Đúng vậy!” Lâm Ngọc Anh ậm ừ gật đầu.

Hoàng Trường Minh lại không chịu buông tha cho cô dễ dàng như vậy, cúi người ngồi bên cạnh cô, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý: “Không phải tới bắt gian?"
Bị anh nói trúng tim đen, Lâm Ngọc Anh xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng thì thầm nói: “Thật ra, làm gì phải nói ra rõ ràng như vậy.”
Khỏe môi Hoàng Trường Minh khế nhếch lên.

Lâm Ngọc Anh xấu hổ cúi mặt xuống, mở hộp cơm để trước mặt anh, có điều động tác có hơi mạnh, đầu gối cô duỗi ra, có chút đau khiến cô khẽ rên lên một tiếng.

“Làm sao vậy?” Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi.


Lâm Ngọc Anh duỗi tay ra xoa xoa, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó đành phải nói ra sự thật: “Vừa rồi chạy gấp quá nên bị ngã.

Nghe thấy vậy, Hoàng Trường Minh cười vang lên, tiếng cười tràn ngập văn phòng.

Mặt khác, ở bên phòng họp, tất cả mọi người đã rời đi hết chỉ còn lại một mình Lê Tuyết Trinh cứ mãi đứng chôn chân một chỗ.

Trên mặt cô ta không có bất kỳ biểu cảm gì nhưng thật ra đôi tay giấu dưới làn vảy đã nằm chặt thành quyền từ lâu, cô ta xoay người cầm túi xách ở trên ghế lên, sửa sang lại tóc tại một chút, khẽ cười nhẹ lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền, sau đó ưu nhã rời khỏi phòng họp.

Khi đi qua bàn thư ký, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người cô ta.

“Người kia không phải cô Lê Tuyết Trinh sao?” “Đúng vậy! Có điều, bây giờ cô ta không phải vợ sắp cưới của Tổng giám đốc Minh nữa nhưng lại rất biết làm người ta thương tình, cô biết không trong suốt cuộc họp vừa rồi, ánh mắt cô ta luôn chăm chú nhìn Tổng giám đốc Minh, đáng tiếc là Tổng giám đốc Minh không hề để ý đến cô ta!” “Nhưng mà hiện tại trong lòng Tổng giám đốc Minh chỉ có một mình cô Ngọc Anh thôi, cô còn nhớ cái lần hai người bọn họ ở trong phòng làm việc một lúc lâu không, sau khi cô Ngọc Anh ra ngoài mặt đỏ bừng lên, miệng còn hơi sưng, hơn nữa tôi còn nghe được Phan Duy nói là cô Ngọc Anh đến rồi, Tổng giám đốc Minh sẽ bỏ mặc cô ta thôi! Chậc chậc!”
Trên mặt Lê Tuyết Trinh vẫn duy trì vẻ tươi cười.

Những tiếng buôn dưa lê truyền đến, từng câu từng chữ cô ta đều có thể nghe được rõ ràng nhưng cũng không rảnh đi chất vấn từng người, chỉ có thể duy trì biểu cảm bình tĩnh, khí chất ưu nhã, nụ cường ngày càng sâu hơn, ra vẻ không hề nghe được gì.

Một nhóm nhân viên nữ còn đang thì thầm to nhỏ, quay đầu lại thì đã thấy Phan Duy đứng đó.

“Trợ lý Duy!”
Ngay lập tức cả đám cúi đầu, sợ đến mức hồn xiêu phách tán: “Xin lỗi, trợ lý Duy! Không phải chúng tôi cố ý, mong anh đừng nói cho Tổng giám đốc Minh, mong anh bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không tái phạm nữa!”.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!